Xưởng vẽ của Thẩm Tư Ninh đã mở cửa trở lại, cậu nhờ lễ tân gọi điện thông báo cho phụ huynh của từng học sinh rằng từ giờ lớp học sẽ tiếp tục như bình thường.
Các học sinh đều đến học vào cuối tuần.
Vì chỉ có một mình Thẩm Tư Ninh đứng lớp nên thứ bảy và chủ nhật cậu phải dạy suốt cả ngày, từ chín giờ sáng đến sáu giờ tối.
Chiều chủ nhật tuần này, sau khi dạy xong Thẩm Tư Ninh bảo học sinh mang tranh đã vẽ về nhà. Rời khỏi phòng học, cậu ghé qua phòng nghỉ của mình để uống nước, sau đó nói với Liêu Kỳ Đông vài câu rồi mang một số đồ đạc qua căn phòng trước kia cậu từng ngủ, Thẩm Tư Ninh dự định từ nay sẽ tranh thủ nghỉ trưa tại xưởng vẽ luôn cho tiện.
Cậu mở cửa bằng chìa khóa, bước vào tìm cốc nước của mình, rót đầy rồi uống hết. Uống xong, cậu đóng cửa phòng nghỉ định nằm lên giường chợp mắt một lát trước khi về.
Sau khi tiễn hết học sinh, lễ tân bắt đầu dọn dẹp xưởng vẽ, cô tên Lý Minh Yên, 26 tuổi, đã kết hôn, trước kia từng làm nhân viên siêu thị và nhân viên bán hàng, tính cách khá cởi mở, hoạt bát.
Mọi việc bên ngoài liên quan đến xưởng vẽ đều do cô phụ trách.
Còn ông chủ Thẩm chỉ lo dạy học, những chuyện khác đều không can thiệp.
Thật ra Lý Minh Yên đã sớm đoán rằng xưởng vẽ này khó mà duy trì lâu dài, làm ăn phải biết linh hoạt, mà Thẩm Tư Ninh rõ ràng không phải kiểu người giỏi giao tiếp.
Tuy vậy cô cũng chẳng dám đưa ra ý kiến, bởi ông chủ Thẩm lạnh lùng quá, đến học sinh của cậu còn kính sợ, chẳng ai dám nói chuyện nhiều, lại càng hiếm khi thấy cậu đùa giỡn.
Lý Minh Yên vừa mới dọn xong mấy phòng học liền trông thấy một người đàn ông chững chạc, điển trai đứng trước cửa, tay phải người đó vẫn còn đeo găng tay bảo hộ, tay trái cởi găng ra gõ cửa.
"Ông chủ của các cô đâu?"
Lý Minh Yên chưa từng gặp người này, nghĩ chắc là phụ huynh học sinh đến tìm hiểu về học phí và lịch học.
"Chào anh, ông chủ của chúng tôi có việc ra ngoài rồi, anh đến hỏi cho con học vẽ phải không? Chúng tôi cũng có lớp cho học sinh tiểu học, đến lúc đó có thể sắp xếp học cùng nhóm."
Cô đoán người đàn ông này khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, con chắc cũng còn nhỏ, có thể xếp vào lớp nhỏ.
Ông chủ Thẩm vốn không thích tiếp xúc với phụ huynh nên đã dặn lễ tân nếu có ai đến hỏi cô cứ tiếp chuyện là được.
Liêu Kỳ Đông nhìn đồng hồ đã bảy giờ tối, anh đã đợi dưới tầng cả tiếng nhưng không thấy Thẩm Tư Ninh xuống nên mới lên tìm.
"Ra ngoài rồi à? Đi đâu cơ?"
Anh nhớ đường ra chỉ có một lối, chắc không nhầm được, thấy cô lễ tân lắc đầu nói không biết, Liêu Kỳ Đông đành lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Tư Ninh.
Gọi đến lần thứ hai mới có người bắt máy, giọng của Thẩm Tư Ninh ở đầu dây bên kia rất nhỏ, chỉ đáp khẽ một tiếng "Alo", nghe giọng cậu như vừa ngủ dậy, Liêu Kỳ Đông liền hỏi đang ở đâu.
Thẩm Tư Ninh nói mình đang ở trong xưởng vẽ.
"Anh đang ở xưởng vẽ đây, lễ tân nói em ra ngoài rồi?"
Chưa nói hết câu đầu dây bên kia đã cúp máy, không lâu sau, Thẩm Tư Ninh bước ra từ phòng nghỉ, thấy Liêu Kỳ Đông thì hơi ngạc nhiên.
"Sao anh lại tới đây?"
Thẩm Tư Ninh bước đến liếc nhìn lễ tân đang lúng túng, nói với cô rằng đây là người quen của cậu, lần sau nếu anh đến thì cứ nói thật, không cần giấu.
Lễ tân vội gật đầu rồi nhanh chóng bước vào xưởng vẽ, giả vờ tiếp tục dọn dẹp để tránh đứng đó làm phiền họ trò chuyện.
Nghe Thẩm Tư Ninh nói vậy, Liêu Kỳ Đông lập tức hiểu ra, thì ra cậu cố ý tránh mặt, giao hết mọi việc cho lễ tân xử lý.
"Người làm ăn họ nhìn vào em chứ đâu phải nhìn lễ tân, lễ tân thì mặc cả được gì, có quyết được đâu, cuối cùng chẳng phải cũng phải hỏi em à? Đến lúc người ta muốn mặc cả, chẳng lẽ cứ truyền qua truyền lại?"
Liêu Kỳ Đông vừa nói vừa cười.
Thẩm Tư Ninh đi tới bàn lễ tân, từ bên cạnh lấy ra một bảng nhỏ, xoay mặt trước ra cho Liêu Kỳ Đông xem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!