Chương 22: Chú hề

Cuối cùng Thẩm Tư Ninh cũng đồng ý, nhưng cậu nhấn mạnh rõ một khi đã nhận làm rồi thì không được chê cậu kén chọn, phải làm theo đúng yêu cầu của cậu, và không được nổi giận với cậu.

Liêu Kỳ Đông đều gật đầu đồng ý.

Sau khi Thẩm Tư Ninh ăn xong, Liêu Kỳ Đông rửa bát, sau đó hai người cùng xuất phát đi xem xiếc. Xe máy đi rất nhanh, đến nơi, Liêu Kỳ Đông dừng xe lại, dẫn Thẩm Tư Ninh đi vào.

Rạp xiếc dựng tạm trên một bãi đất trống, trông như cái chụp úp ngược, ở cửa có người kiểm vé, Liêu Kỳ Đông và Thẩm Tư Ninh người trước người sau xếp hàng, đến lượt, Liêu Kỳ Đông lấy tiền trả luôn cho cả hai.

"Lát nữa tôi gửi tiền lại cho anh."

Thẩm Tư Ninh đi theo sau, nhỏ giọng nói.

"Không cần đâu, giờ cậu là ông chủ của tôi rồi, tôi bỏ ít tiền để đầu tư lâu dài."

Bên trong rất đông người, Liêu Kỳ Đông vừa quan sát vừa tìm chỗ ngồi, nghe Thẩm Tư Ninh khách sáo như thế anh cũng chỉ qua loa đáp lại. Khi thấy phía trước có chỗ ngồi, sợ bị người khác giành mất mà lại ngại Thẩm Tư Ninh đi chậm, anh liền quay lại nắm lấy cổ tay cậu kéo đi nhanh hơn.

Thẩm Tư Ninh hoàn toàn bị lôi đi, Liêu Kỳ Đông dắt cậu chạy nhanh đến chỗ ngồi, vừa kịp ngồi xuống, có một nhóm người khác đến muộn hơn chút đành phải đi tìm chỗ khác.

"Đợi cậu chậm chạp lê từng bước đến lúc đó chỉ có thể đứng mà xem thôi."

Liêu Kỳ Đông nghiêng đầu nói với Thẩm Tư Ninh.

Thẩm Tư Ninh nhìn quanh khán đài và cửa vào, mọi người vẫn đang tiếp tục được cho vào, nhưng bên trong đã gần như kín chỗ, những người đến sau chỉ có thể đứng ở phía cuối, cố tìm một chỗ đứng dễ nhìn hơn.

"Sao nhiều người thế? Hết chỗ ngồi mà vẫn còn cho vào à?"

Thẩm Tư Ninh thắc mắc hỏi Liêu Kỳ Đông.

"Muốn kiếm thêm tiền thôi, có gì lạ đâu."

Dù bên trong có bật điều hòa và quạt nhưng người vào càng lúc càng đông khiến không khí bắt đầu ngột ngạt, oi bức và có phần bí bách.

Thẩm Tư Ninh đưa tay cởi khuy trên cùng của áo sơ mi, để lộ ra xương quai xanh mới cảm thấy dễ thở hơn một chút.

Liêu Kỳ Đông vẫn luôn để ý đến Thẩm Tư Ninh, từ khóe mắt đã nhìn rõ từng cử động của cậu nhưng không quay đầu lại nhìn thẳng.

Anh cảm thấy cổ họng hơi khô, lưỡi cũng khát nước.

Quên mang nước theo rồi, không biết lát nữa có ai bán đồ không.

Khoảng mười phút sau, cửa rạp không cho người vào nữa, rèm được kéo xuống, có nhân viên đứng canh.

Ánh đèn trên sân khấu sáng lên, buổi biểu diễn bắt đầu.

Có vài tiết mục Thẩm Tư Ninh từng xem rồi, nhưng cũng có những màn cậu chưa từng thấy, bầu không khí cuồng nhiệt của khán giả khiến cảm xúc của cậu cũng được cuốn theo.

Chẳng bao lâu sau có nhân viên đi bán đồ ăn vặt và nước trong khán đài, khi đến chỗ Liêu Kỳ Đông, anh quay sang hỏi Thẩm Tư Ninh có muốn ăn gì không, nhưng vì mới ăn mì xong chưa lâu nên Thẩm Tư Ninh lắc đầu, nói không cần.

Liêu Kỳ Đông gọi hai chai nước và một gói hướng dương.

Sau khi mua xong, nhân viên còn đưa anh một cái túi nilon để đựng vỏ hạt, sau đó tiếp tục đi bán tiếp.

Liêu Kỳ Đông mở chai nước uống ừng ực nửa chai.

Sau đó anh vừa xem vừa bóc hạt.

Chỉ dùng ngón trỏ và ngón cái bấm nhẹ, lớp vỏ hạt đã tách ra, anh lấy nhân bỏ vào miệng, vỏ thì bỏ vào túi nilon đặt trên đùi.

Đến giữa buổi, Liêu Kỳ Đông bất ngờ nắm lấy tay Thẩm Tư Ninh, vuốt phẳng các ngón tay cậu ra, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay cậu một ít nhân hạt hướng dương đã được bóc sẵn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!