Khi Thẩm Tư Ninh nói muốn đi xem xiếc, Liêu Kỳ Đông tất nhiên là đồng ý, buổi biểu diễn bắt đầu lúc 9 giờ, mà bây giờ vẫn còn hơn một tiếng nữa.
Chỗ biểu diễn Liêu Kỳ Đông cũng đã nghe thấy qua loa phát thanh, cách khu dân cư không xa lắm, đi xe máy mất chừng hai mươi phút.
Vì vậy hai người quyết định về nhà trước.
Vừa vào cửa, việc đầu tiên Thẩm Tư Ninh làm là lấy quần áo đi tắm, cậu cảm thấy người mình đầy mồ hôi, lại còn dính cả mùi xăng từ người Liêu Kỳ Đông.
Liêu Kỳ Đông đứng ngoài cửa phòng tắm, gõ cửa ba cái.
"Buổi tối muốn ăn gì?"
Buổi diễn chắc chắn sẽ kéo dài một hai tiếng, đến khi xem xong cũng đã hơn mười một giờ, giữa chừng chắc chắn sẽ đói, mà Thẩm Tư Ninh lại không thích ăn đồ bên ngoài nên Liêu Kỳ Đông tính tranh thủ thời gian này nấu gì đó ở nhà, để hai người ăn no rồi hẵng đi.
Thẩm Tư Ninh đang mở vòi sen nên không nghe thấy, Liêu Kỳ Đông lại gõ thêm lần nữa, lần này tiếng lớn hơn.
Thẩm Tư Ninh tắt nước, nhìn bóng người đứng dựa ở cửa, nghĩ đến việc thời gian gấp rút, đường đi cũng mất thời gian nên cậu nói anh nấu cái gì đơn giản, nhanh gọn thôi.
Nghe được câu trả lời, Liêu Kỳ Đông liền đứng thẳng dậy đi vào bếp, anh rửa tay, cắt hành, gừng, tỏi và cà chua rồi lấy từ trong tủ ra hai quả trứng đập vào bát, dùng đũa khuấy đều.
Sau đó anh bật bếp, cho dầu vào chảo làm món trứng xào cà chua, nấu xong thì múc ra, lại đổ nước vào nồi đặt lên bếp chuẩn bị nấu mì.
Nấu mì không mất nhiều thời gian, mì đã nấu xong rồi mà Thẩm Tư Ninh vẫn chưa ra khỏi phòng tắm.
Liêu Kỳ Đông bưng bát mì đến cửa phòng tắm, gõ cửa mấy cái.
"Mì nấu xong rồi, không ăn ngay sẽ bị trương đấy, đừng tắm nữa, một ngày cậu tắm hai ba lần, nước nhà tôi đâu phải miễn phí? Da người đâu chịu nổi cậu kỳ cọ kiểu đó?"
Liêu Kỳ Đông vừa dứt lời liền thấy cánh cửa phòng tắm khẽ rung lên, chắc là Thẩm Tư Ninh không hài lòng nên đá vào cánh cửa một cái.
Liêu Kỳ Đông bật cười, mang bát mì ra ban công ăn, mãi đến khi anh ăn xong đem bát vào bếp rửa Thẩm Tư Ninh mới từ phòng tắm đi ra.
Thẩm Tư Ninh tay trái cầm khăn khô lau tóc, vừa lau vừa đi vào bếp, Liêu Kỳ Đông vừa đặt bát xuống, thấy cậu ra thì múc sẵn mì vào bát cho cậu.
Liêu Kỳ Đông chỉ gắp mì bỏ vào chứ không chan nước, để mì không bị nở quá nhanh.
Thẩm Tư Ninh vắt khăn lên cổ để ngăn nước nhỏ xuống áo, bước tới cầm lấy bát mì của mình.
Làm xong những việc đó, Liêu Kỳ Đông rời khỏi bếp đi ra ban công lấy quần áo đang phơi, sau đó cũng vào phòng tắm rửa.
Hơi nóng trong phòng tắm vẫn tan, gương thì mờ mịt đầy hơi nước, bình thường hai người không tắm liền nhau như vậy, nên đây là lần đầu tiên có kiểu người này vừa ra, người kia liền vào như thế này.
Trong chiếc giỏ đựng đồ ở góc chất đầy quần áo bẩn mà Thẩm Tư Ninh vừa thay ra, cậu thích mặc đồ màu sáng, mảnh vải nhỏ nhất nằm trên cùng cũng là màu nhạt, sở thích quả nhiên trước sau như một.
Thẩm Tư Ninh là người có mệnh thiếu gia bẩm sinh, chưa bao giờ tự tay giặt quần áo, bao gồm cả đồ lót của chính mình.
Điều này về sau Liêu Kỳ Đông mới phát hiện, vì ngoài ban công chưa từng thấy phơi bất kỳ món đồ nhỏ nào của Thẩm Tư Ninh.
Liêu Kỳ Đông không hiểu nổi suy nghĩ của những người giàu có, mấy món đồ riêng tư thế này làm sao giao cho người khác giặt được? Cho dù có trả tiền đi nữa anh cũng không thể làm vậy, từ ba tuổi cha mẹ đã dạy anh tự giặt đồ, không giặt là ăn đòn ngay.
Hương thơm trong phòng tắm thoang thoảng, dịu nhẹ và dễ chịu.
Từng chút từng chút len lỏi vào mũi của Liêu Kỳ Đông.
Nhưng khi những điều này xảy ra trên người Thẩm Tư Ninh, Liêu Kỳ Đông lại không cảm thấy kiểu cách chút nào, bởi vì anh cảm thấy Thẩm Tư Ninh sinh ra là để sống trong nhung lụa.
Tuy nhiên không nên để phụ nữ giặt, ít ra cũng nên là đàn ông.
Nghĩ đến đây Liêu Kỳ Đông lại thấy không ổn, đàn ông cũng không thích hợp lắm, vì Thẩm Tư Ninh thích đàn ông mà, trong mắt cậu, điều đó khác gì giao cho người khác phái đâu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!