Chương 20: Khác biệt

Liêu Kỳ Đông vươn tay ngăn cậu lại, bảo vệ người phía sau mình.

"Đừng nhìn, phía trước có rắn."

Chỉ một câu thôi mà da đầu Thẩm Tư Ninh như tê dại, vô thức liếc quanh, đặc biệt là nhìn kỹ dưới chân.

Chưa đầy một phút sau con rắn đã tự bò đi, Liêu Kỳ Đông tiếp tục bước đi, nhưng đi được hai bước liền phát hiện không thấy ai theo sau, anh quay đầu lại thấy Thẩm Tư Ninh vẫn đứng im tại chỗ.

Mặt mũi Thẩm Tư Ninh tái nhợt, rõ ràng bị dọa không nhẹ.

Bao ngày qua cậu đã đến đây nhiều lần nhưng chưa từng gặp rắn, hoặc cũng có thể cậu đã thấy mà không để ý, vì vốn chẳng có tâm lý đề phòng.

Cuộc sống của Thẩm Tư Ninh luôn ở tầng lớp cao, rất hiếm khi gặp phải bất trắc, mọi thứ luôn trôi chảy, ngay cả việc ra ngoài vẽ cũng có người đi trước dò đường, loại bỏ mọi nguy cơ tiềm ẩn.

Còn Liêu Kỳ Đông thì khác, từ nhỏ đã quen sống trong môi trường hoang dã, thậm chí hồi bé còn từng bắt rắn chơi, anh nhìn một cái là biết rắn có độc hay không, với anh, gặp rắn trong núi là chuyện hết sức bình thường.

Gặp thì tránh, vậy thôi.

Hầu hết rắn sẽ không chủ động tấn công người, trừ khi ai đó tự dưng chọc vào nó, dù vậy cũng không thể loại trừ trường hợp ngoại lệ, khi đó chạy được bao xa thì cứ chạy.

Con rắn khi nãy là loại không có độc, giờ đã bò mất tăm.

Nhưng rõ ràng Thẩm Tư Ninh vẫn chưa hoàn hồn.

Liêu Kỳ Đông quay lại, bước đến trước mặt cậu, giơ tay vẫy vẫy trước mắt để cậu định thần lại.

"Đi rồi, không sao đâu."

"Sao anh không nói trước là có rắn? Lỡ tôi bị cắn thì làm sao?"

Thẩm Tư Ninh lo lắng, tay chân mềm nhũn, giọng vẫn còn run.

Liêu Kỳ Đông không giải thích, anh biết nếu truy hỏi kỹ có lẽ sẽ vô tình hé mở một góc cuộc sống của Tư Ninh trước đây, một thế giới mà những người như anh vĩnh viễn chẳng thể chạm tới.

Liêu Kỳ Đông không nói gì, chỉ thấy mình quả thật đã sơ suất.

Anh đưa tay phải ra nắm lấy cổ tay trái của Thẩm Tư Ninh, vì Thẩm Tư Ninh mặc áo dài tay và quần dài để chống muỗi nên hai người không chạm trực tiếp vào da thịt.

Lòng bàn tay Liêu Kỳ Đông nóng hổi, các đầu ngón tay và lòng bàn tay đầy vết chai, dù có lớp vải ngăn cách nhưng Thẩm Tư Ninh vẫn cảm nhận được sự thô ráp ấy, nếu cậu mặc đồ lụa, chắc chắn sẽ bị tay Kỳ Đông làm xước vải.

Anh nắm rất nhẹ, chỉ cần Thẩm Tư Ninh hơi gắng chút là có thể rút tay ra được.

Nhưng rồi cậu cứ để Liêu Kỳ Đông nắm tay dắt đi tiếp.

Thật ra vừa hỏi xong câu đó, Thẩm Tư Ninh đã thấy hơi hối hận rồi, Liêu Kỳ Đông là người rất tốt, đôi lúc còn vô cùng chu đáo, phần lớn thời gian toàn là mình làm phiền người ta, vậy mà Liêu Kỳ Đông chưa bao giờ tỏ ra khó chịu hay than phiền gì cả.

Vậy mà câu hỏi vừa rồi lại như đang trách móc anh.

Rằng vì sao lại để mình rơi vào tình huống nguy hiểm như vậy.

Rằng vì sao không nói trước.

Nhưng thật ra, thế giới của họ vốn khác nhau, trong cuộc sống của Liêu Kỳ Đông, những chuyện như vậy là rất bình thường, anh đã quen rồi, cũng đủ sức ứng phó nên không thấy có gì lạ.

Còn với Thẩm Tư Ninh, thế giới của cậu không có những thứ ấy nên mới cảm thấy nguy hiểm, nhưng đó không phải lỗi của Liêu Kỳ Đông, đâu ai sinh ra đã nợ ai điều gì.

"…Xin lỗi."

Giọng Thẩm Tư Ninh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng cậu vẫn khẽ nói ra lời xin lỗi đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!