Dạo gần đây, mỗi buổi sáng khi mặt trời còn chưa quá gay gắt, Thẩm Tư Ninh lại đeo bảng vẽ ra ngoài ký họa, vì không quen thuộc với thị trấn nhỏ này, cậu hỏi người địa phương là Liêu Kỳ Đông và được anh đưa đến một nơi khá đẹp.
Thẩm Tư Ninh không thể dậy sớm bằng Liêu Kỳ Đông, nên ngoài lần đầu được đưa đi, sau đó cậu đều tự mình gọi xe tới sau khi ngủ dậy.
Chỗ vẽ nằm ở vùng ven thị trấn, địa hình nơi đây được bao quanh bởi núi non, đường sá lên dốc xuống đèo, không giống những vùng đất bằng phẳng khác có thể nhìn xa tít tắp.
Gần đó có một trường trung học, cách khoảng nửa tiếng đi bộ. Thẩm Tư Ninh mang theo bảng vẽ, nước, bánh mì và vài vật dụng nhỏ khác.
Tìm được vị trí ưng ý, Thẩm Tư Ninh dựng giá và bày đồ nghề ra, nhưng cậu không vội bắt đầu vẽ mà chậm rãi đi dạo quanh sườn đồi, hít thở không khí trong lành để đầu óc trống rỗng, cảm nhận thiên nhiên một cách trọn vẹn.
Chỉ khi cảm hứng đến, cậu mới bắt đầu hạ bút.
Thẩm Tư Ninh vẽ từ sáng tới tận chiều, cậu chọn một chỗ dưới bóng cây, tuy không bị nắng chiếu trực tiếp nhưng trời vẫn nóng. Buổi sáng còn đỡ, đến chiều tay cầm bút cũng bắt đầu đổ mồ hôi, khiến thi thoảng cậu phải lấy khăn ra lau lòng bàn tay.
Cùng lúc đó, Liêu Kỳ Đông vừa tiễn một chiếc xe hàng rời khỏi bãi đỗ, khách đã mua pháo và dải lụa đỏ, căn đúng giờ để đốt pháo, còn buộc khăn đỏ lên hai gương chiếu hậu của xe.
Chị Vương đang quét đống xác pháo còn lại bằng cây chổi lớn, bãi đỗ gần đây mới tuyển thêm ba nhân viên bán hàng, họ đang làm quen với các loại xe, Liêu Kỳ Đông chưa cho họ vào việc ngay mà đưa tài liệu nhờ Thẩm Tư Ninh chép tay lại bảng thông tin chi tiết về các mẫu xe hiện có.
Anh in ra nhiều bản, yêu cầu họ học thuộc về từng dòng xe, giá cả, quy trình sang tên và những giấy tờ cần thiết.
Bán hàng mà không hiểu sản phẩm là điều tối kỵ, dù chưa biết rõ nhưng ít nhất cũng phải tỏ ra tự tin để tạo ấn tượng tốt, đừng để khách nghĩ mình thiếu chuyên nghiệp.
Ba nhân viên bán hàng tập trung lại thay phiên nổ máy xe để làm quen, họ đều có bằng lái xe tải, nhưng mỗi xe mỗi khác, đặc biệt là xe cũ. Do chủ cũ sử dụng không giống nhau nên cần hiểu rõ trước khi tư vấn cho khách.
Liêu Kỳ Đông đứng dưới tán cây hút thuốc, một con chó được buộc gần đó, con kia thì nằm ở cổng, con chó dưới cây cứ quanh quẩn bên chân anh, khịt khịt mũi đi tới đi lui.
Anh lấy nước đổ vào bát cho hai con chó rồi rút điện thoại ra xem giờ, đã ba giờ chiều.
Hôm nay không có khách đến xem xe, bãi đỗ vắng vẻ, anh cũng rảnh tay hơn, anh định gọi điện cho Thẩm Tư Ninh, muốn hỏi xem cậu còn ở sườn đồi kia không.
Dạo gần đây ngày nào Thẩm Tư Ninh cũng tới đó vẽ, còn anh lại bận rộn sửa xe, hầu như toàn về nhà lúc gần nửa đêm, dù có ghé nhà lúc giữa ngày cũng không thấy ai ở nhà.
Hai người tuy sống chung dưới một mái nhà nhưng đã bảy tám ngày rồi không gặp mặt, chỉ có phần đồ ăn trong bếp mỗi sáng đều biến mất, nhắc anh rằng trong nhà vẫn có người.
Suốt khoảng thời gian đó cả hai không gọi cho nhau lần nào, họ không phải bạn bè để tiện bắt chuyện bất cứ lúc nào, mà Liêu Kỳ Đông cũng chẳng có việc gì cần tìm cậu, nên chưa từng chủ động gọi.
Nhưng hôm nay rảnh rỗi, anh bỗng muốn gọi cho Thẩm Tư Ninh, chẳng vì lý do gì cả, chỉ là muốn gọi thôi.
Thế nhưng gọi hai cuộc đều không bắt máy, Liêu Kỳ Đông cau mày nhét điện thoại vào túi, anh chào một chị đang làm việc, dặn khi về nhớ khóa cổng giùm anh.
Bình thường Liêu Kỳ Đông là người về sau cùng và cũng là người khóa cổng.
Chị Trương nghe Liêu Kỳ Đông dặn thì biết anh định về sớm, liền gật đầu đồng ý.
Đợi anh đi rồi, chị Vương đang quét sân liền bước tới hỏi.
"Chị Trương, ông chủ nói gì thế? Cậu ấy đi rồi à?"
"Cậu ấy bảo tôi khóa cửa, hôm nay về sớm."
Chị Trương nối ống nước, cầm theo cục xà bông định tắm cho hai con chó.
Chị Vương cầm chổi lớn đứng bên cạnh, vừa nhìn mấy nhân viên mới đang làm quen với xe ở phía xa, vừa quay sang trò chuyện.
"Dạo này ông chủ làm việc từ tờ mờ sáng, tối chắc cũng về muộn, cứ dậy sớm thức khuya làm việc của hai người gộp lại, đúng là không biết mệt."
"Tôi thấy buổi trưa cậu ấy toàn ăn mì gói, còn tiết kiệm hơn cả chúng ta, đúng là người càng giàu càng keo."
Chị Trương cứ thế luyên thuyên chuyện phiếm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!