Liêu Kỳ Đông xách thùng sơn đi đến chỗ Thẩm Tư Ninh chỉ, cúi người xem kỹ một lượt, sau đó dùng cọ sơn dặm lại một chút vào chỗ đó, sơn xong, anh hỏi: "Vậy được chưa?"
Thẩm Tư Ninh gật đầu, nói được.
Liêu Kỳ Đông thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục quay lại công việc, nhưng anh không ngờ là mình đã thở phào quá sớm.
Thẩm Tư Ninh vốn là họa sĩ, yêu cầu rất khắt khe, trước đây từng có một bác thợ lớn tuổi nhận sơn phòng cho cậu, cuối cùng cũng bỏ việc vì chịu không nổi, nói cậu quá khó chiều, chẳng ai làm chủ mà như vậy cả.
Giờ cảnh tượng đó lại tái diễn lên người Liêu Kỳ Đông.
Anh cố gắng kiềm chế, sơn liền hai căn phòng, đến khi làm đến phòng thứ ba thì không nhịn được nữa, anh buông thẳng cọ xuống.
"Thẩm Tư Ninh! Cậu tự sơn đi!"
Tiếng hét của anh khiến Thẩm Tư Ninh giật mình, đến khi hoàn hồn lại, sắc mặt cậu cũng không đẹp đẽ gì.
"Là anh nói sẽ giúp tôi, giờ lại thế này!"
Thẩm Tư Ninh lập tức phản kích.
Liêu Kỳ Đông nghe vậy, cơn giận trong lòng càng thêm nghẹn, nói không ra, nuốt không xuống, sau vài giây cứng người, anh hít một hơi thật sâu, cúi người nhặt lại cây cọ.
Từ đó trở đi, sau khi sơn xong mỗi mảng tường, Liêu Kỳ Đông sẽ đứng im một bên, không nói tiếng nào.
Thẩm Tư Ninh hiểu ý anh, cậu lập tức tiến đến kiểm tra, nếu thấy chỗ nào chưa đều thì chỉ tay vào, cũng chẳng nói một câu.
Hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.
Đến trưa, bà chủ tầng dưới mang cơm lên, Thẩm Tư Ninh vốn không thích ăn đồ ăn ngoài nên mỗi lần đặt cơm đều nhờ bà chủ nấu thêm phần cho hai người, cậu sẽ trả tiền.
Cơm của Liêu Kỳ Đông được đựng trong một cái thau lớn bằng thiếc, còn của Thẩm Tư Ninh thì đựng trong một cái bát vừa phải.
Bà chủ vừa bưng đồ ăn lên đã thấy hai người mỗi người đứng một góc, không nói chuyện, không nhìn nhau, không khí kỳ lạ đến nỗi bà cũng cảm thấy lúng túng, chẳng dám ở lại lâu, đặt đồ ăn lên bậu cửa sổ rồi vội vã đi xuống.
Thẩm Tư Ninh rửa tay xong thì đến lấy cơm của mình, bộ bát đũa đó là cậu tự mua riêng, không dùng chung với ai, cậu còn dặn bà chủ rất kỹ rằng đây là bát đũa của cậu, không được lẫn với người khác.
Bà chủ thấy cậu kỹ tính như thế nên mỗi lần rửa cũng rửa riêng, tuyệt đối không dám để lẫn.
Cái thau đựng cơm của Liêu Kỳ Đông, Thẩm Tư Ninh đã thấy qua, đó là loại nhà bà chủ thường dùng để đựng canh, mấy người làm việc nặng hay ăn nhiều, sợ không đủ nên bà mới dùng cả thau để đựng.
Thẩm Tư Ninh không gọi anh ăn cơm, chỉ lặng lẽ bưng bát ra khỏi phòng đi về phía cuối hành lang, ở đó có một khoảng ban công nhỏ, có thể nhìn ra xa thư giãn đầu óc.
Liêu Kỳ Đông thấy người ra ngoài rồi cũng leo xuống thang, đặt cọ lên miệng thùng sơn, đi rửa tay, sau đó quay lại lấy cơm của mình ngồi ăn luôn trong phòng.
Xưởng vẽ không có chỗ ngồi, anh bèn ngồi tạm lên một thùng sơn chưa mở nắp, ăn cơm thoăn thoắt.
Liêu Kỳ Đông tự thấy mình là người khá kiên nhẫn, ở ngoài dù gặp khách khó chiều cỡ nào anh cũng có thể cười cười mà đối phó, nhưng không hiểu sao cứ làm việc với Thẩm Tư Ninh là lại dễ nổi cáu.
Anh ăn nhanh, ăn xong thì đặt bát đũa trước cửa phòng, lát nữa bà chủ sẽ lên gom. Liêu Kỳ Đông nhìn ra hành lang vài lần, không thấy bóng dáng ai, cũng không biết Thẩm Tư Ninh đi đâu.
Nhưng có trốn cũng không trốn được mãi.
Liêu Kỳ Đông lấy từ hộp đồ nghề ra một chai nước, uống xong lại tiếp tục làm việc, bãi xe của anh vẫn còn mấy chiếc chưa sửa xong, ngày mai và mốt có người hẹn đến xem xe, hôm nay anh phải tranh thủ làm hết, không có thời gian nghỉ ngơi.
Xe tải không thể để lâu, để lâu sẽ hỏng, mà để càng lâu thì giá càng giảm, công việc của anh chỉ mới bắt đầu, hiện tại mỗi ngày chỉ ngủ được năm sáu tiếng, không dám lơi là chút nào.
Đợi bán xong lô xe này, có chút vốn quay vòng rồi mới tính chuyện thuê người, lúc đó sẽ đỡ hơn.
Chẳng bao lâu sau Thẩm Tư Ninh đã ăn xong, cậu định mang bát xuống cho bà chủ, lúc đi ngang qua cửa xưởng vẽ, thấy thau cơm và đũa của Liêu Kỳ Đông còn đặt ở đó, cậu mím môi, cuối cùng vẫn cúi người bưng tất cả xuống lầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!