Chương 16: Món quà

Mãi đến hơn mười giờ tối Liêu Kỳ Đông mới về đến nhà, anh đi dọc theo con hẻm nhỏ đến tòa nhà nơi mình đang ở, thấy đèn tầng sáu vẫn còn sáng.

Đây là lần đầu tiên anh thấy nhà mình có ánh đền khi trở về, trước đây mỗi lần anh về đều tối om, vì Thẩm Tư Ninh đã vào phòng ngủ từ sớm.

Bước chân của Liêu Kỳ Đông vô thức nhanh hơn, anh lên đến tầng sáu, mở cửa, đổi dép ngay cửa ra vào, vừa thay dép xong liền nhìn vào trong phòng khách, anh thấy Thẩm Tư Ninh đang ngồi bên bàn ăn.

Trước mặt Thẩm Tư Ninh là một giá vẽ, trên đó căng sẵn tấm toan, cậu đang vẽ tranh, nghe có tiếng động, Thẩm Tư Ninh ngẩng đầu lên nhìn anh một cái.

"Anh về rồi à."

Nói xong, cậu giơ tay chỉ về góc phòng khách, tiếp tục nói với Liêu Kỳ Đông.

"Tôi đổi giường cho anh rồi."

Giọng cậu nhẹ nhàng như thể chỉ vừa đổi một bộ quần áo vậy, chẳng có gì to tát cả.

Liêu Kỳ Đông nhìn theo hướng cậu chỉ, chỗ trước đây anh trải chiếu xuống đất giờ đã được thay bằng một chiếc sofa giường cỡ người lớn, trông như một chiếc ghế, nhưng chỉ cần kéo phần bên dưới ra là có thể biến thành giường ngủ.

Cả chăn mỏng mùa hè cũng được thay mới, chỉ nhìn thôi cũng biết là hàng không rẻ, Liêu Kỳ Đông bước tới chạm thử vào ghế, lại sờ qua chăn và gối một lượt.

Liêu Kỳ Đông không biết nên diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào, khi quay đầu lại nhìn Thẩm Tư Ninh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt đang lén quan sát mình của cậu.

Nhìn dáng vẻ lén lút mà còn cố tỏ ra thờ ơ của Thẩm Tư Ninh, Liêu Kỳ Đông bật cười thành tiếng.

"Không tệ, để tôi xem thử giường của người giàu các cậu nằm sướng thế nào."

Anh trêu chọc Thẩm Tư Ninh.

Cậu hừ nhẹ một tiếng, không thèm đáp lại, bắt đầu thu dọn màu và cọ vẽ của mình. Bức tranh trên giá đã hoàn thành từ lâu, cậu chỉ đang giả vờ bận rộn để không phải quá lúng túng mà thôi.

Thu dọn xong, Thẩm Tư Ninh đi rửa tay rồi chuẩn bị vào phòng ngủ, Liêu Kỳ Đông bước vào bếp, thấy trong nồi vẫn còn ít cháo từ sáng nên bật bếp lên để hâm nóng.

Vừa bước ra khỏi bếp đã thấy Thẩm Tư Ninh sắp vào phòng, Liêu Kỳ Đông gọi cậu lại, nghiêm túc nói lời cảm ơn.

"Thẩm Tư Ninh, cảm ơn cậu."

Thẩm Tư Ninh quay đầu liếc anh một cái, vẻ mặt hơi kiêu kỳ, trong mắt còn thấp thoáng ý cười.

"Không cần cảm ơn."

Liêu Kỳ Đông thấy Thẩm Tư Ninh lúc này như một chú cáo nhỏ kiêu hãnh, cái đuôi đã vểnh lên tận trời xanh.

Nghe tiếng cửa phòng ngủ đóng lại và tiếng chốt khóa vang lên, trong lòng Liêu Kỳ Đông cũng không còn cảm giác xa cách như trước.

Mùi thơm từ cháo trong bếp lan tỏa, anh múc cháo ra bát, cầm lấy đôi đũa rồi đứng trong bếp ăn nhanh vài miếng cho ấm bụng.

Ăn xong, anh rửa tay, lấy bột từ trong tủ bếp ra để nhào, phần nhân không cần chuẩn bị, vì mấy hôm trước anh đã làm sẵn một mẻ lớn, chia ra bỏ tủ lạnh, khi nào cần dùng thì lấy ra một phần.

Mỗi lần nhào bột xong anh đều chừa lại một ít để trộn cùng mẻ mới, như vậy bột sẽ ngon và dẻo hơn.

Tay Liêu Kỳ Đông khỏe, làm việc lại nhanh nhẹn, bột trong tay anh giống như đồ chơi, chẳng mấy chốc đã nhào xong, anh lấy khăn phủ bột lại, sáng mai sẽ cán ra làm bánh bao.

Chuẩn bị xong bữa sáng cho ngày mai, Liêu Kỳ Đông đi đánh răng tắm rửa, anh cầm theo quần áo sạch vào nhà tắm, và như thường lệ, vừa bước vào đã ngửi thấy hương thơm dễ chịu ở trong đó.

Lúc tắm anh dùng cục xà bông mới, còn cục cũ thì để dành rửa chân và giặt quần áo. Trong lúc đang giặt, Liêu Kỳ Đông thầm thấy bản thân mình cũng thật kỳ lạ, tại sao lại phải nghe lời Thẩm Tư Ninh cơ chứ?

Thẩm Tư Ninh bảo bẩn thì anh phải tin ngay à?

Dù nghĩ vậy nhưng tay anh vẫn nhanh thoăn thoắt, dùng cục xà bông cũ chà sạch từng món đồ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!