"Không sao chứ?"
Liêu Kỳ Đông cúi đầu, nghiêm túc hỏi.
Thẩm Tư Ninh ôm mũi, đau đến mức chẳng muốn mở miệng.
Liêu Kỳ Đông thấy cậu cứ im lặng liền cúi người xuống đưa mắt ngang tầm nhìn với Thẩm Tư Ninh, đôi mắt Thẩm Tư Ninh hoe đỏ ánh lên chút nước, trừng mắt đầy oán hận nhìn anh một cái.
Tim Liêu Kỳ Đông như bị giật nhẹ một nhịp, anh bỗng thấy lúng túng, không biết phải làm gì để bù đắp.
"Hay là thế này đi, tôi đứng yên cho cậu đánh, tôi đảm bảo sẽ không chạy nữa."
Liêu Kỳ Đông dịu giọng dỗ dành.
Thẩm Tư Ninh lùi lại một bước, rút tay khỏi tay anh, giữ một khoảng cách xã giao vừa đủ, cậu đưa tay xoa mũi, sau một lúc cảm giác đau nhức cũng dịu xuống.
Liêu Kỳ Đông nhìn thấy đối phương lùi lại giữ khoảng cách, bàn tay anh đang đưa ra chợt trống không, cơn gió nhẹ mang theo mùi thơm thoang thoảng vừa ghé vào lòng anh một chút rồi lại khẽ khàng rời đi.
Thấy Thẩm Tư Ninh cứ đứng xoa mũi mà không nói gì, Liêu Kỳ Đông do dự một hồi mới hỏi: "Còn ăn nữa không?"
Mũi không còn đau như lúc đầu, Thẩm Tư Ninh vẫn đứng yên vì đang cân nhắc xem có nên giận không? Thật ra cũng chẳng đáng, nhưng mà đau như thế, không giận thì uất ức lắm!
Nghe được câu hỏi xem như bậc thang đi xuống, lòng cậu khẽ nghẹn một chút, đáng ghét, nói một câu như vậy là muốn qua chuyện à?
"Ăn."
Giọng nói cộc lốc, rõ ràng là tâm trạng chẳng vui vẻ gì.
Liêu Kỳ Đông vỗ vỗ quần áo dính bụi rồi đi ra chỗ bồn rửa tay, anh vừa rửa vừa nghiêng đầu gọi: "Có rửa tay không?"
Thẩm Tư Ninh nghe gọi mới thong thả bước lại, bồn rửa chỉ có mỗi một vòi nước, không có xà phòng hay nước rửa tay gì cả.
Làm sao mà sạch được?
Liêu Kỳ Đông thấy cậu chau mày, đoán ngay ông trời con này lại chuẩn bị khó chịu rồi, thế là anh nhanh chân giành nói trước: "Chờ tí, tôi xuống lấy đồ rửa tay."
Thẩm Tư Ninh đứng như ông chủ bên cạnh bồn rửa, đợi Liêu Kỳ Đông xuống lấy đồ, chưa đầy một phút sau, Liêu Kỳ Đông đã quay lại với một cục xà bông.
Anh đưa cục xà bông cho Thẩm Tư Ninh, người kia nhìn qua một cái, thấy rất quen, đang định nhận thì bất chợt nhớ ra điều gì đó.
"Đây... không phải là cục anh hay dùng tắm gội đấy chứ?"
"Hửm? Sao vậy?"
Liêu Kỳ Đông ngẩn ra.
"Anh dùng một cục từ đầu đến chân, giờ lại lấy xà bông rửa chân cho tôi rửa tay? Chân bẩn thế, lỡ tôi bị lây nước ăn chân thì sao?"
Thẩm Tư Ninh bực bội nói.
Nghe xong, trán Liêu Kỳ Đông giật giật, huyết áp tăng vọt, anh thật sự muốn b*p ch*t cái tên khó chiều này.
Chưa nói đến việc anh không bị nước ăn chân, mà đàn ông xung quanh anh ai chẳng sống thế? Hai mươi mấy năm rồi, có thấy ai kêu ca gì đâu.
"Thẩm Tư Ninh!"
Liêu Kỳ Đông nghiến răng gọi tên cậu.
Thẩm Tư Ninh biết mình làm người ta nổi đoá rồi, muốn người ta chiều mình thì cũng phải trả tiền, mà cậu có trả xu nào đâu, nên người ta cũng chẳng cần nuông chiều làm gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!