Vương Chấn là chủ quán nhậu, giờ này là lúc quán đông khách nhất, Liêu Kỳ Đông đưa Thẩm Tư Ninh đến đó lấy ít nguyên liệu và than, còn lấy thêm xiên tre và gia vị.
Lấy đồ xong, cả hai bắt taxi quay về khu chung cư.
Về đến nơi, Liêu Kỳ Đông lập tức vào bếp chuẩn bị, anh rửa sạch rồi cắt nhỏ nguyên liệu, sau đó xỏ vào xiên tre, tay nghề thái của anh rất gọn gàng nhanh nhẹn, chưa đầy một tiếng đã chuẩn bị xong mọi thứ, anh cho toàn bộ nguyên liệu vào một chiếc thùng sạch rồi mang lên sân thượng.
Sân thượng đã lâu không ai lui tới, Liêu Kỳ Đông dùng chổi quét sạch một khoảng trống rồi mang bếp nướng đặt ở góc trên để rửa.
Trên sân thượng có một vòi nước, anh mở thử thì thấy vẫn còn chảy, không bị hỏng, anh tỉ mỉ chùi rửa bếp nướng sạch sẽ, sau đó nhóm than.
Xong xuôi mọi thứ, Liêu Kỳ Đông mới xuống dưới gọi Thẩm Tư Ninh.
Thẩm Tư Ninh vừa tắm xong, thay một bộ đồ mới, đang lau khô tóc, vừa lau xong thì Liêu Kỳ Đông tới gõ cửa.
Thẩm Tư Ninh theo anh lên sân thượng.
Đêm không nóng như ban ngày, Thẩm Tư Ninh mặc bộ đồ dài tay bằng lụa để tránh muỗi chích, cậu hay bị muỗi đốt, mà một khi ngứa là không nhịn được, cứ gãi là da lại nổi đỏ lên.
Liêu Kỳ Đông đi phía trước, kẹp dưới cánh tay hai chiếc ghế đẩu, đó là ghế trong xưởng vẽ của Thẩm Tư Ninh, mấy món đồ đó cậu đều chất ở phòng bên cạnh.
Liêu Kỳ Đông cũng chẳng hỏi han gì, tự mình mở cửa lấy ghế. Anh nghĩ, mình đã vất vả bỏ công bỏ sức, lại còn bỏ cả tiền túi ra, lấy hai cái ghế để ngồi chắc cũng không phạm pháp gì chứ, dù sao cũng đâu phải không trả lại.
Lúc Thẩm Tư Ninh đi lên cùng Liêu Kỳ Đông, thấy hai cái ghế anh cầm trên tay, quả nhiên chẳng nói gì.
Lên đến sân thượng, gió trên cao thổi khá mạnh làm bộ đồ ngủ bằng lụa của Thẩm Tư Ninh bay phần phật, vải dán sát vào người, lộ rõ những đường nét cơ thể cậu.
Thẩm Tư Ninh vì muốn tránh muỗi nên thường mặc quần áo dài tay, cậu cũng thích mặc đồ rộng rãi, chứ kiểu ôm sát cơ thể để khoe dáng thì hầu như chẳng bao giờ mặc.
Liêu Kỳ Đông đi đến trước bếp nướng, đặt hai cái ghế xuống, thấy người phía sau vẫn chưa lại gần, anh liền quay đầu nhìn.
Chỉ một cái liếc mắt, anh thấy Thẩm Tư Ninh đang hơi nheo mắt đứng trong làn gió mát, trông có vẻ đang rất hưởng thụ. Gió đêm thổi làm tay áo và ống quần cậu kêu xào xạc nhẹ nhàng.
Liêu Kỳ Đông không hiểu vì sao lại cảm thấy Thẩm Tư Ninh lúc này thật ngoan, rất yên tĩnh, không phản kháng, cũng không mang gai nhọn.
Đợi gió thổi đủ, Thẩm Tư Ninh mới bước tới chỗ bếp nướng, nơi đặt bếp có một góc khuất nhỏ, gió vừa vặn bị chắn lại.
Than đã cháy lên, Liêu Kỳ Đông lấy xiên thịt trong thùng ra đặt lên vỉ, phết dầu lên từng xiên rồi lại đặt thêm rau và các nguyên liệu khác lên, làm rất thành thạo.
Thẩm Tư Ninh ngồi ở đầu bên kia bếp nướng, ánh mắt dõi theo các xiên thịt và rau trên vỉ, tất cả đều được cắt rất đều, rất gọn, như thể đã từng được đào tạo chuyên nghiệp.
"Trước kia anh làm đầu bếp à?"
Thẩm Tư Ninh ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng nướng thịt bên kia, Liêu Kỳ Đông vẫn mặc nguyên bộ đồ đã làm việc từ ban ngày, những giọt dầu mỡ nóng hổi bắn lên tay khi nướng thịt, vậy mà anh không có phản ứng gì, như thể chẳng thấy nóng chút nào.
Cánh tay của Liêu Kỳ Đông rắn chắc, Thẩm Tư Ninh đã thấy rõ từ ban ngày khi anh làm việc, không phải kiểu cơ bắp phòng gym bóng bẩy mà là kiểu rèn giũa qua thời gian, do lao động nặng nhọc mà thành.
"Hồi mới ra ngoài làm thuê còn nhỏ, nhiều chỗ không nhận nên đành đi học việc, làm từ rửa rau, thái đồ đến bưng bê, cái gì cũng làm qua."
Liêu Kỳ Đông đáp một cách tùy ý.
"Vậy anh biết nấu món gì?"
Thẩm Tư Ninh tò mò hỏi.
"Tôi biết nấu sơ sơ món Tứ Xuyên, Quảng Đông, bánh bao, mì, món nguội... nhưng không chuyên."
Lúc đó anh chỉ là học việc, các sư phụ không ai muốn dạy hết lòng, toàn tìm cách sai vặt, có dạy thì cũng chỉ dạy chút da lông bên ngoài mà thôi.
"Sao anh không tự mở quán?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!