Chương 13: Dịu lại

Liêu Kỳ Đông tìm suốt cả đêm, cuối cùng cũng tìm được chị mình. Khi tìm thấy người, mắt anh đầy tia máu, cả người bẩn thỉu, mệt mỏi rã rời. Anh đưa Liêu Đình về căn hộ nơi mình ở.

Vừa vào đến nhà anh liền khóa trái cửa, kéo ghế cho Liêu Đình ngồi, còn mình thì lục lấy bộ đồ sạch trong tủ, vào nhà tắm rửa mặt mũi.

Lúc đó Thẩm Tư Ninh đang đánh răng trong nhà tắm, cậu nhìn thấy trên mặt và cổ Liêu Kỳ Đông đầy vết cào, quần áo lấm lem bụi bặm, trông như thể vừa chạy nạn về.

Thẩm Tư Ninh vội đánh răng xong, đặt lại ly súc miệng về chỗ cũ rồi rời khỏi nhà tắm, lúc đi ngang phòng khách, cậu thấy một người phụ nữ đang ngồi đó, chính là người tối qua cậu đã gặp ở bệnh viện

- mẹ của Liêu Trình.

Ánh mắt bà trống rỗng, không có tiêu cự, không rõ đang nghĩ gì, chân không mang giày, ống quần cũng rách te tua.

Liêu Kỳ Đông thay quần áo xong, lau sạch người qua loa rồi vắt chiếc khăn ướt, cầm ra ngoài.

Anh ngồi xuống nhẹ nhàng lau mặt cho Liêu Đình, rồi lau tay, sau đó quỳ xuống lau chân cho bà.

Thẩm Tư Ninh nhìn chiếc khăn trên tay anh, cậu nhớ đó là chiếc khăn mà Liêu Kỳ Đông thường dùng để lau mặt.

Thẩm Tư Ninh thầm nghĩ: Liêu Kỳ Đông là người rất tốt với người thân của mình.

Thẩm Tư Ninh đứng tựa ở cửa phòng ngủ, cầm ra lọ thuốc mà hôm trước bệnh viện kê khi cậu bị trẹo chân, vẫn còn dùng được.

Cậu đặt lọ thuốc lên mép bàn. Thấy vậy, Liêu Kỳ Đông khàn giọng nói cảm ơn, cả đêm qua tìm người khắp nơi, cổ họng anh đã khản đặc.

Liêu Kỳ Đông mở nắp lọ thuốc, nhẹ nhàng bôi lên chân Liêu Đình, sau đó đi lấy đôi dép của mình mang vào cho bà.

Mang xong, anh vào bếp nấu nước nóng.

Còn Thẩm Tư Ninh vẫn luôn im lặng quan sát người phụ nữ kia.

Cậu khẽ thở dài bước tới trước mặt Liêu Đình, khom người ngồi xuống nhìn vào mắt bà.

Một lúc lâu sau, ánh mắt đờ đẫn của Liêu Đình mới có chút phản ứng, dường như cuối cùng cũng nhận ra sự có mặt của cậu.

"Rõ ràng khi con còn nhỏ, người lớn chỉ mong con vui vẻ và mạnh khỏe, tại sao khi lớn lên, điều đó lại thay đổi?"

"Là con cái đã thay đổi, hay là lòng tham của người lớn không bao giờ đủ?"

Thẩm Tư Ninh đang hỏi Liêu Đình.

Sau khi nghe hai câu đó, ánh mắt của Liêu Đình tập trung lại, bà nhìn chằm chằm vào đôi môi đang nói chuyện của cậu, như thể đang cố gắng hiểu rõ cậu nói gì.

Ấm nước trong bếp phát ra tiếng "ting" báo hiệu nước đã sôi, Thẩm Tư Ninh đứng dậy rời khỏi phòng khách, trở về phòng ngủ.

Lúc này Liêu Kỳ Đông đang ở trong bếp, anh rót nước sôi ra bát, rồi lại lấy thêm một cái bát không, đổ qua đổ lại để làm nước nguội nhanh hơn.

Khi thấy nước đã nguội vừa phải, anh múc một thìa đường trắng cho vào, dùng muỗng khuấy đều rồi bưng bát nước ra ngoài.

Liêu Kỳ Đông đi vào phòng khách, chỉ thấy chị mình đang ngồi đó, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, anh đưa muỗng lên đút nước cho Liêu Đình.

Chờ Liêu Đình uống xong, anh lại vào bếp rót nước cho mình, sau đó dẫn bà đến bệnh viện.

Đợi họ rời khỏi, Thẩm Tư Ninh thay bộ quần áo khác xuống lầu ăn sáng rồi bắt taxi đến xưởng vẽ.

Xưởng vẽ đã được dọn dẹp sạch sẽ từ trước, Thẩm Tư Ninh còn mua cả dung dịch khử trùng nhờ bà chủ giúp phun đều khắp nơi, trải qua thời gian hong khô, có lẽ đã có thể sơn lại tường.

Nhưng Thẩm Tư Ninh nghĩ đến đống việc lộn xộn ở nhà Liêu Kỳ Đông, e rằng đối phương sẽ chẳng có thời gian, thôi thì vẫn nên tìm người khác đến làm thì hơn.

Sau khi kiểm tra xưởng vẽ xong, Thẩm Tư Ninh đi dạo dọc bờ sông hít thở chút không khí trong lành, tâm trạng cũng dễ chịu hơn nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!