Thẩm Tư Ninh quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Liêu Kỳ Đông.
"Liêu Trình bỏ nhà đi, chắc phải có lý do, đúng không?" Cậu hỏi.
Liêu Kỳ Đông do dự vài giây rồi kể lại sự việc, thật ra mấy ngày nay anh bận đi khắp nơi, chuyện cụ thể thế nào cũng là nghe chị gái kể lại.
"Chị tôi nói dạo này chị ấy giới thiệu cho Liêu Trình mấy cô gái, bảo nó đi gặp, nhưng nó không chịu nên làm ầm lên. Sau đó chị tôi mới mời một cô gái đến nhà ăn cơm, nghĩ rằng không gặp thì sao biết có hợp hay không. Ai ngờ vừa ăn xong, Liêu Trình liền lật bàn, đập phá đồ đạc."
"Chị tôi thấy nó lớn rồi mà không nghe lời, ngay cả mẹ cũng không tôn trọng nên mới tát cho một cái, thế là nó bỏ đi luôn."
Thẩm Tư Ninh nghe hết đầu đuôi câu chuyện, trong lòng thầm hiểu: khi người ta kể lại sự việc thường sẽ nghiêng về phía bản thân, tô vẽ cho hành động của mình nhẹ nhàng hơn.
Chuyện chắc chắn không đơn giản như lời kể, cậu đoán có lẽ mẹ Liêu Trình là người có tính kiểm soát rất mạnh.
"Liêu Trình chỉ nói với tôi là cậu ta định đi nơi khác, hỏi tôi có muốn đi cùng không. Tôi từ chối."
Thẩm Tư Ninh nói rõ lý do cuộc gặp gỡ hôm đó.
"Cậu ta không nói sẽ đi đâu, vừa thấy mấy người đến đã bỏ chạy, còn lại những chuyện khác tôi thật sự không biết."
Liêu Kỳ Đông từng về nhà xem qua phòng ngủ, đồ đạc của Thẩm Tư Ninh vẫn còn nguyên, chắc chắn không phải bỏ trốn cùng nhau thật, nếu định bỏ đi, không lý nào lại tay trắng rời khỏi.
Là do anh quá giận, đầu óc nóng lên rồi nghĩ bậy.
"Thôi vậy... đúng là oan gia kiếp trước mà, hồi nhỏ nó ngoan lắm, sao lớn rồi lại sinh chuyện thế này?"
"Ra ngoài học vài năm, đầu óc cũng bay đâu mất."
Lưu Kiến Quân vừa mở lon bia vừa than thở, trước đây bọn họ còn hay ganh tị với chị gái Đông Tử, có đứa con vừa ngoan ngoãn, học giỏi lại đẹp trai, thi đỗ đại học, tương lai sáng lạn.
Có bằng đại học rồi thì xin việc ở đâu cũng dễ, mỗi ngày chỉ cần ngồi văn phòng, dùng đầu óc kiếm tiền.
Ai cũng nghĩ lần này Liêu Trình về rồi sẽ cưới vợ, ổn định cuộc sống, để mẹ nó được hưởng chút an nhàn, khỏi phải vất vả nữa.
Mẹ con họ trước giờ đã khổ quá rồi, mấy người bọn họ đều thấy hết, nếu không có Đông Tử đi làm nuôi giúp, chắc cuộc sống còn chật vật hơn nhiều.
Thẩm Tư Ninh biết những tư tưởng này khó mà lý giải cho thông, nên cũng chẳng buồn tranh luận, có nói nhiều đến đâu họ cũng không thay đổi.
Vì đó là thứ đã ăn sâu vào môi trường và con người từ khi còn nhỏ.
Người tỉnh táo và khao khát tự do luôn là người đầu tiên bị kéo lên giàn thiêu, ai cũng gọi họ là kẻ điên và muốn đốt họ cho bằng được.
Bữa ăn bắt đầu, mọi người cầm đũa gắp thức ăn, Thẩm Tư Ninh ăn rất yên lặng, không phát ra tiếng, như thể trên bàn ăn không hề có sự tồn tại của cậu.
Liêu Kỳ Đông mở một chai bia, cùng mấy người bạn nối khố uống vài ly, coi như cảm ơn vì hôm nay họ đã bôn ba chạy vạy khắp nơi. Sau đó mọi người nói dăm ba câu chuyện gia đình, cuối cùng tản ra.
Ăn xong, Liêu Kỳ Đông cùng Thẩm Tư Ninh bắt xe về.
Về đến trước khu tập thể, Liêu Kỳ Đông trả tiền xe rồi cùng đi bộ vào, Thẩm Tư Ninh đi trước, anh đi sau.
Hai bên con đường dẫn vào khu nhà có nhiều cột đèn đường đã hỏng, mấy cái còn sáng cũng chập chờn nên ánh sáng chủ yếu đến từ đèn trong nhà dân và ánh trăng treo cao trên bầu trời.
"Thẩm Tư Ninh."
"Có phải cậu thấy bọn tôi vừa thô lỗ vừa không hiểu lý lẽ không?"
Liêu Kỳ Đông bỗng gọi tên cậu, hỏi thẳng một câu.
Lúc ăn tối anh thấy Vương Chấn từng gắp một đũa từ đĩa rau gần phía Thẩm Tư Ninh, từ đó cậu không động đũa vào món đó nữa. Khi bọn họ ngồi trò chuyện uống rượu, ánh mắt của Thẩm Tư Ninh nhìn bọn họ cứ như đang nhìn qua một lớp kính dày, vừa xa cách vừa lạnh nhạt, như không cùng thế giới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!