Thật ra Thẩm Tư Ninh hiểu rõ trên đời này không phải ai cũng có tình cảm thuần khiết, có người sẽ tìm hiểu trước hoàn cảnh của đối phương, cũng chẳng có gì đáng trách, cậu không quá để bụng.
Nhưng điều khiến cậu thấy mệt mỏi là việc Liêu Trình cứ lấy lý do "vì thích" để biện minh cho tất cả, hành xử y như một kẻ tệ bạc không xứng đáng với tình cảm cậu đã từng dành cho.
Rõ ràng từ đầu Thẩm Tư Ninh đã nói trước là chỉ thử xem, hợp thì ở bên nhau, không hợp thì chia tay.
Một chuyện rất bình thường, hai bên đều tự nguyện.
Liêu Trình đỏ hoe mắt, luôn miệng nói: "Không phải như vậy, thật sự không phải như vậy…" nhưng lại chẳng thể giải thích được vì sao mình làm những việc đó.
Thực ra cũng có thể lý giải.
Gã sinh ra từ một thị trấn nhỏ, lần đầu chạm mặt thế giới hoa lệ ngoài kia, mà gã lại thích con trai, con đường ấy vốn đã không dễ đi, nhưng không có cách nào khác, gã thật sự không có cảm xúc với con gái.
Thế nên nếu đã tìm một người đàn ông, gã muốn chọn người có trách nhiệm, có điều kiện, và quan trọng là người có thể khiến mình rung động.
Vì vậy, cuối cùng gã chọn theo đuổi Thẩm Tư Ninh.
Khi đã nói rõ mọi chuyện, Thẩm Tư Ninh chuẩn bị quay người rời đi, đúng lúc ấy, điện thoại của cậu vang lên.
Là một số lạ không lưu trong danh bạ, cậu không biết ai có số mới của mình nên chần chừ giữa việc nghe hay không nghe.
Không ngờ Liêu Trình vừa nhìn thấy số đó như bị kích động, giật phắt lấy điện thoại của cậu rồi tắt máy.
Tắt xong, gã trả lại cho Thẩm Tư Ninh.
"Là cậu của tớ gọi đấy, chắc mẹ tớ đã gọi cho cậu biết rồi, bây giờ cậu cũng đến tìm tớ."
Liêu Trình liếc mắt nhìn quanh, rồi quay lại nhìn Thẩm Tư Ninh.
"Thẩm Tư Ninh, tớ thật sự rất khát khao được thành công, vì vậy tớ đã làm những chuyện như vậy, nhưng tình cảm tớ dành cho cậu là thật, không có một chút giả dối nào hết."
"Trước mặt cậu, tớ luôn thấy tự ti, lúc nào cũng dè dặt, tớ không dám hỏi quá nhiều, sợ bị cậu ghét."
Liêu Trình nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.
Còn chưa kịp nói hết, trong đám đông bất chợt vang lên một giọng nói quen thuộc, Liêu Trình nghe thấy lập tức như gặp ma, không nói thêm lời nào quay đầu bỏ chạy.
"Liêu Trình! Mày còn dám chạy, ông đập gãy chân mày bây giờ!"
Thẩm Tư Ninh ngoảnh lại nhìn theo tiếng quát, thấy là Liêu Kỳ Đông, người mà hơn nửa tháng rồi cậu chưa gặp, anh ta dẫn theo mấy người nhanh chóng tản ra đuổi theo Liêu Trình.
Đêm hôm ấy đông người, Liêu Trình chui vào đám đông rồi mất hút không thấy đâu nữa, Liêu Kỳ Đông sải bước đi thẳng đến chỗ Thẩm Tư Ninh.
Anh túm lấy cổ tay Thẩm Tư Ninh, hỏi dồn: "Có phải hai người định bỏ trốn cùng nhau không?"
"Muốn đi thành phố nào?"
Thẩm Tư Ninh bị anh bóp đến đau nhói, tức giận quát khẽ: "Buông ra."
Liêu Kỳ Đông nghe ra sự lạnh lùng trong giọng nói cậu, nhưng lúc này anh không quan tâm nổi nữa, Liêu Trình, thằng nhóc đó đã giấu cả nhà dọn đồ bỏ đi, chẳng nói với ai câu nào.
Trông bộ dạng đó là định bỏ nhà đi thật rồi.
Thời gian gần đây Liêu Kỳ Đông bận túi bụi, anh vừa thuê bãi xe, vừa thu mua hơn chục chiếc xe tải cũ từ các thành phố lân cận. Để tiết kiệm chi phí vận chuyển, anh tự bắt xe đến từng nơi, lái từng chiếc về rồi tự mình sửa chữa.
Mấy ngày gần đây anh quay cuồng như chong chóng, đến thở cũng không kịp, tối đó vừa nhận được cuộc gọi từ chị gái, nói rằng Liêu Trình đã bỏ nhà đi.
Liêu Kỳ Đông cúp máy xong liền lập tức quay về nhà, anh vào phòng ngủ kiểm tra, thấy khuya rồi mà Thẩm Tư Ninh vẫn chưa về, trong đầu lập tức nghĩ có khi nào hai người này định bỏ trốn cùng nhau?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!