Chương 10: Gương sáng

Lúc đó chính bản thân Liêu Kỳ Đông cũng không hiểu vì sao mình lại muốn hỏi câu ấy, chỉ là đột nhiên nảy sinh một chút tò mò, tò mò vì sao người kia lại có thể ở bên cháu trai mình, rõ ràng họ như hai người đến từ hai thế giới khác nhau.

Nói xong, Liêu Kỳ Đông liền nhận ra lời này nghe như đang chất vấn, khiến đối phương cảm thấy chuyện ấy vẫn chưa qua đi.

Anh liền vội vàng chữa lại: "Tôi không có ý gì đâu, chỉ là thấy khó hiểu sao cậu lại để mắt đến Liêu Trình thôi."

Anh lại cảm thấy câu này càng không ổn, chẳng phải như vậy là đang chê mắt nhìn người của đối phương quá kém hay sao? Thế là anh lại vội vàng nói thêm: "Thôi, coi như tôi chưa hỏi gì nhé."

Thẩm Tư Ninh thấy anh vừa nói vừa sửa, thật ra cũng đã hiểu được ý của anh, chỉ là cậu không có thói quen chia sẻ chuyện tình cảm quá khứ với người khác.

Đó là chuyện riêng tư của cậu.

Mà đối phương cũng không có ác ý, chỉ đơn thuần là hiếu kỳ, vì vậy Thẩm Tư Ninh vẫn lịch sự đáp một câu mang tính xã giao: "Chuyện tình cảm mà, nào có nhiều lý do như vậy, không nói rõ được, hợp thì đến với nhau, không hợp thì chia tay thôi."

Nói xong, Thẩm Tư Ninh nhìn phản ứng của Liêu Kỳ Đông.

Đối phương như đang ngẫm kỹ từng lời cậu nói, sau đó gật đầu bảo đã hiểu, có vẻ thật sự đã tin mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy.

Thẩm Tư Ninh xoay người trở về phòng thay đồ, rửa mặt.

Nhờ có điều hòa, tối hôm đó cậu ngủ rất ngon, sáng sớm đã tỉnh dậy, chân cũng đã đỡ hơn nhiều, Thẩm Tư Ninh quyết định đến xưởng vẽ xem thử tình hình ra sao rồi.

Vừa mở cửa phòng ngủ, ngoài phòng khách chỉ còn lại chiếu và chăn được gấp gọn gàng, không thấy bóng dáng ai, chắc người kia đã ra ngoài rồi.

Thẩm Tư Ninh thay đồ và đi giày, ăn sáng bên ngoài rồi bắt taxi đến xưởng vẽ. Xưởng vẽ nằm bên bờ sông, trên con đường ven sông có công nhân môi trường đang dùng xẻng xúc bùn và rác thải.

Các chủ tiệm đều đang dọn dẹp lại cửa hàng của mình, Thẩm Tư Ninh đi thẳng về phía xưởng vẽ, vì trời hè nắng gắt nên lớp bùn trên đường cũng đã khô.

Cậu leo cầu thang lên, cầu thang vẫn còn đầy bùn đất, chưa ai quét dọn, lên tới tầng hai, Thẩm Tư Ninh đi thẳng đến xưởng vẽ của mình.

Cậu dùng chìa khóa mở cửa, bên trong trống trơn, mọi đồ đạc đã được chuyển đi từ trước, thế nhưng tường phòng bị nước ngâm nên đã bong tróc, mảng tường rơi rụng, khắp nơi đều còn dấu tích của bùn lầy, dơ đến mức không dám đặt chân xuống.

Trong phòng còn nồng nặc mùi hôi của nước đọng.

Trời lại oi bức, mùi này càng thêm nồng nặc, vô cùng khó chịu.

Phải tìm người dọn dẹp trước đã, sau đó mới tính đến chuyện sơn lại tường.

Thẩm Tư Ninh mở hết tất cả cửa ra, bật tung cửa sổ cho thoáng khí rồi xuống lầu tìm chủ quán từng mang cơm cho cậu.

Quán của họ ở ngay tầng một, họ đang tự mình dọn dẹp cửa hàng, mà Thẩm Tư Ninh thì không muốn tự tay làm mấy việc này nên định hỏi thử xem họ có biết ai làm dịch vụ tổng vệ sinh không.

Bà chủ quán đã gần năm mươi tuổi, làm việc nhanh nhẹn, năm nào đến thời điểm này cũng bị ngập nước, tiệm phải nghỉ bán hai tháng, nhưng vì vị trí đắc địa, kiếm được nhiều hơn nơi khác nên họ vẫn bám trụ ở đây.

Họ đã quen với việc dọn dẹp sau ngập lụt, nên bà chủ nói với Thẩm Tư Ninh: nếu cậu tin tưởng, bà và chồng có thể nhận dọn xưởng vẽ giúp.

Dù sao tiệm nhà bà cũng sắp dọn xong, mà hiện giờ cũng chưa mở bán được, rảnh thì tranh thủ kiếm thêm ít tiền cũng tốt.

Thẩm Tư Ninh liếc nhìn tiệm của bà một lượt, thấy dọn sạch sẽ tươm tất nên gật đầu đồng ý, sau khi thương lượng giá cả xong, cả ba cùng lên lầu hai.

Thẩm Tư Ninh nói sơ qua yêu cầu của mình, vừa dứt lời thì bà chủ đã xắn tay áo bắt tay vào làm việc, chồng bà phải một lát nữa mới lên giúp, vì dưới tiệm còn chút việc chưa làm xong.

Thẩm Tư Ninh đứng ở cửa nhìn một lúc, sau đó cậu xuống lầu men theo con đường đi về phía trung tâm thị trấn. Đi bộ gần nửa tiếng mới tìm thấy một hiệu thuốc, cậu mua khẩu trang và dung dịch sát khuẩn, thanh toán xong thì quay trở lại.

Về đến xưởng vẽ, Thẩm Tư Ninh đeo khẩu trang, lấy từ túi ra một cái mới đưa cho bà chủ, sau đó để chai dung dịch sát khuẩn lên bậu cửa sổ, dặn bà khi nào làm xong thì dùng để rửa tay.

Lúc dọn dẹp bụi bặm nhiều, Thẩm Tư Ninh chỉ ở lại một lúc rồi nói với bà chủ là mình về trước, nhưng cậu không về nhà ngay mà đi dạo quanh khu vực gần đó.

Cậu định tìm một nơi khác để thuê tạm, dạy nốt phần còn lại của khóa học cho học viên, Thẩm Tư Ninh đã đi qua vài con phố, xem thử mấy chỗ nhưng vẫn chưa ưng ý cái nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!