Chương 1: Bừng tỉnh

Thẩm Tư Ninh từ trong phòng bước ra, lần tìm công tắc dây kéo gắn trên tường phòng khách, nhẹ nhàng giật một cái, phòng khách lập tức sáng lên.

Phòng khách rất lớn, ở giữa có một chiếc bàn gỗ màu đỏ và hai chiếc ghế, ngoài ra xung quanh chỉ toàn là họa cụ và các thùng đồ được xếp dọc theo tường, gần cửa ra vào còn có một kệ giày nhỏ.

Đó là những thứ Thẩm Tư Ninh mang từ chỗ ở trong phòng tranh chuyển tới.

Cậu đi về phía ban công phòng khách, nơi cửa sổ đang được đóng kín mít, qua lớp kính, Thẩm Tư Ninh nhìn cơn mưa lớn đã kéo dài gần nửa tháng nay.

Mưa rơi lộp độp lên cửa sổ, phần mái che dưới ban công bị nước mưa đập vào tạo thành những tiếng lách tách liên hồi, rất ồn ào.

Đây là một tòa chung cư sáu tầng, mỗi tầng hai căn hộ, Thẩm Tư Ninh sống ở căn bên phải tầng sáu. Cả hai căn tầng sáu và tầng thượng đều thuộc về chủ nhà, nhưng đến giờ cậu vẫn chưa một lần bước chân lên đó.

Lý do rất đơn giản, mưa vẫn chưa ngừng rơi.

Từ nửa tháng trước, trời bắt đầu lất phất mưa.

Người dân trong vùng đều nhận được tin nhắn cảnh báo thống nhất, thông báo về việc lũ lớn sắp tràn qua, khuyến cáo cư dân sống gần sông hãy nhanh chóng sơ tán.

Đồng thời còn có nhân viên công vụ cầm loa lần lượt đến từng nhà để thông báo, xưởng vẽ của Thẩm Tư Ninh cũng nhận được lời nhắc này.

Xưởng vẽ của Thẩm Tư Ninh nằm ngay ven đường Tân Giang, ở tầng hai, là nơi có tầm nhìn đẹp nhất, từ cửa sổ có thể ngắm cây cầu lớn tuyệt đẹp, phía xa là dãy núi mờ xanh nối tiếp nhau, ngay dưới mí mắt là bờ đê trồng đầy liễu rủ.

Thẩm Tư Ninh đến thành phố này vào mùa xuân, nơi đây tuy kinh tế còn kém phát triển, nhưng cậu lại bị cảnh sắc nơi này hấp dẫn, khiến tâm hồn cậu cảm thấy một sự yên tĩnh hiếm có.

Vậy nên, Thẩm Tư Ninh chưa từng nghĩ rằng phía sau sự yên tĩnh ấy lại ẩn chứa bao phiền toái: cái nắng hè oi ả, những con người ồn ào, lý sự cùn. Cậu nói tiếng phổ thông, điều đó khiến cậu luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa nơi này.

Càng không thể ngờ, vào mỗi mùa hè nơi đây thường xuyên xảy ra lũ lớn, sau khi lũ rút sẽ bị cúp điện cúp nước, mỗi ngày chỉ được cung cấp điện và nước vào buổi trưa và buổi tối, mỗi lần chỉ một giờ, ngoài ra đều bị ngắt.

Thẩm Tư Ninh đứng nhìn mưa một lúc rồi quay người vào bếp, trong bếp không có nhiều đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, chỉ có một ấm điện để đun nước.

Thẩm Tư Ninh cắm điện cho ấm, lấy một ly mì ăn liền từ trong tủ, xé bao bì, chờ nước sôi rồi đổ vào mì, cắm thìa vào, đứng chờ mì chín.

Trước đây Thẩm Tư Ninh sống luôn trong xưởng vẽ, nơi đó rất rộng, bên cạnh còn có một gian phòng nhỏ, cậu dọn dẹp lại và dùng làm nơi ở của mình.

Lần nước dâng này xảy ra quá bất ngờ, Thẩm Tư Ninh được thông báo rất đột ngột, cậu là người từ nơi khác đến, tính cách lại không quá cởi mở, người dân địa phương nói chuyện rất nhanh, Thẩm Tư Ninh phải đoán trước đoán sau mới hiểu được đôi chút.

Vì vậy, người quen biết cậu cũng không nhiều.

Và dĩ nhiên chẳng ai nói với cậu rằng mùa hè ở đây thường có lũ lớn, Thẩm Tư Ninh hiếm khi rơi vào tình trạng hoảng loạn, khó tránh được luống cuống tay chân.

Đồ đạc trong phòng tranh quá nhiều, khách sạn không thể chứa nổi, muốn tìm chỗ ở tạm thời thì không thể nhanh chóng như vậy.

Cuối cùng, bất đắc dĩ, cậu đành chấp nhận sự giúp đỡ từ bạn trai cũ, thuê căn nhà của gã, đối phương nói căn nhà này đã bỏ trống nhiều năm, chẳng ai thuê, để không cũng phí.

Mì đã chín, Thẩm Tư Ninh bê ly mì đứng ăn luôn trong bếp, từ cửa sổ bếp nhìn ra là những tòa nhà chung cư cũ kỹ.

Có cư dân đang đứng ở ban công nhìn cơn mưa như trút nước, có người còn mở cửa sổ ra, vươn tay hứng lấy mưa.

Ăn xong mì, cậu vứt vỏ vào thùng rác, rót một ly nước nóng rồi để nguội, sau đó đứng dậy vào nhà tắm rửa mặt.

Vì nước và điện chỉ được cung cấp đúng một giờ, Thẩm Tư Ninh phải tranh thủ làm hết mọi việc trong khoảng thời gian đó.

Tắm xong, cậu mặc áo choàng tắm, dùng khăn lau tóc, sau đó lấy máy sấy sấy khô, xong xuôi, cậu mang ly nước nóng vào phòng.

Chiếc giường trong phòng làm bằng gỗ đỏ lúc mới dọn vào, trên giường chỉ có tấm nệm, không có cả tủ đầu giường, cậu liền kéo một chiếc ghế vào để thay thế.

Điện thoại đặt trên ghế rung lên hai lần.

Thẩm Tư Ninh cầm lên xem.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!