Chương 46: Thích Khách

Mặc kệ bên trong hoàng cung không khí ngột ngạt như thế nào.

Người dân bên ngoài vẫn sinh hoạt bình thường giống như không hề bị ảnh hưởng, hoàn toàn không hay biết sắp có biến cố lớn xảy ra làm thay đổi cả đất nước này.

***​

Kinh thành lúc này đã chìm vào trong màn đêm, người người nhà nhà đều đóng cửa tắt đèn đi ngủ.

Thế nhưng bên trong Bình An hầu phủ, một cuộc ám sát đang lẳng lặng mở màn.

Lê hầu gia vừa mới viết xong một bức thư, còn chưa kịp cất kỹ đã bị tiếng động bên ngoài thư phòng làm cho giật mình một chút.

Không đợi ông nghi hoặc liền thấy Trần tướng quân đá cửa xông vào hét lên:

"Lão Văn, chạy mau, có thích khách."

Nói rồi lập tức xoay người đỡ một kiếm của hắc y nhân đang xông vào đây.

Tối nay không hiểu vì sao ông lại không ngủ được, trằn trọc suy nghĩ mãi, lúc đang chuẩn bị chợp mắt lại tinh ý phát giác có người đang lén lút di chuyển trên mái nhà.

Bản năng được tôi luyện trên chiến trường khiến ông cảm thấy có nguy hiểm đang kề cận, lập tức nhẹ nhàng xuống giường, cầm kiếm ra ngoài xem xét.

Đám hắc y nhân thấy có người phát hiện ra bọn chúng, nhanh chóng chia nhau hành động.

Một người ở lại đối phó với Trần tướng quân, còn lại thì đi ám sát Lê hầu gia và người nhà của ông, không chừa một ai cả.

Trần Trung biết ý đồ của chúng, vội vàng phát báo động cho hộ vệ đang canh gác ở xung quanh.

Sau khi giải quyết xong tên hắc y nhân cản bước, liền lập tức phi thân về phía thư phòng của Lê hầu gia.

Kịp thời cứu lão bằng hữu một mạng.

Lê hầu gia vốn cho rằng Trịnh thừa tướng ít nhất cũng phải mất một thời gian nữa mới ra tay với Bình An hầu phủ.

Không ngờ rằng mới qua hai tuần kể từ lúc bọn họ đem thái tử đi, lão ta đã không nhịn được mà hành động rồi.

Xem ra là đã đoán được mọi chuyện.

Nhìn một đám thích khách che mặt không biết từ đâu ra đang điên cuồng chém giết với hộ vệ trong phủ.

Khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh của ông giờ phút này đã nhiễm lên một tầng băng hàn.

Giỏi cho một tên Trịnh Tông, không ngờ lại dám phái người tận diệt Bình An hầu phủ.

Trần tướng quân lúc này cũng đang vung kiếm lên chém giết thích khách, một bên mở đường máu một bên quay đầu lại:

"Lão Văn, ngươi mau đi đến viện của mấy đứa nhóc kia đi. Đám thích khách này rất lợi hại, e rằng thị vệ không kéo dài được bao lâu nữa đâu."

Lê hầu gia gật đầu nói:

"Ngươi cẩn thận một chút." Sau đó liền nhanh chóng rời đi.

Không phải ông không muốn giúp Trần Trung, mà sự thật là một văn sĩ như ông có ở lại cũng không làm được gì, chỉ càng thêm vướng bận hắn thôi.

Ở bên này, La Nhất Phong và mấy huynh đệ La gia đang chia nhau vừa đánh với thích khách vừa bảo vệ những người không có năng lực tự vệ khác.

Lê Vân và nha hoàn Đinh Hương được hắn ôm đến đây đang hoảng hốt nhìn đám người che mặt hung tàn.

Hai người cùng với Phương Tình vẫn luôn trốn ở một góc kín quan sát màn chém giết đầy gió tanh mưa máu trước mặt, tâm trạng thấp thỏm không yên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!