Chương 5: Bắc khứ thu Nam hồi ngộ Thần quân

Cuối tháng năm, bọn Thiên Cơ đến Bắc Kinh mà Nhan Tranh vẫn chưa bắt kịp. Đường thiên lý ngăn sông cách núi, nhanh chậm cũng còn tùy may rủi. Nhan Tranh trễ đò ngang vài lần nên khoảng cách với Thiên Cơ ngày càng xa.

Gã lại quen thói phong lưu nên dừng chân ở lì trong kỹ viện danh tiếng nhất Thạch gia trang mà chờ Thiên Cơ chứ không đi Bắc Kinh nữa.

Bắc Kinh là nhà của Hắc Báo Tử.

Gã thông thạo từng con hẻm nhỏ, biết rõ từng quán xá nên hăng hái đưa Thiên Cơ và Bất Bão vào Bắc Bình đại khách điếm. Phòng xá ở đây khang trang sạch sẽ, thái độ phục vụ ân cần và thức ăn cũng rất ngon.

Tắm gội xong, dù sắp đến bữa ăn trưa, Thiên Cơ vẫn quyết định đi ngay phủ Thái sư. Bất Bão đói rã ruột mà cũng phải gượng vui đi theo chủ nhân.

Hắc Báo Tử viết sẵn bái thiếp, đưa cho gã cấm quân gác cửa phủ. Chỉ lát sau, viên Tổng quản của Thái sư chạy ra, hớn hở mời khách vào.

Hoàng thái sư đã chờ sẵn trong khách sảnh, niềm nở đón chào. Họ Hoàng tuổi hơn bảy mươi, mặt mũi phương phi hồng hào, râu năm chòm điểm bạc. Dung mạo lão toát lên vẻ thông tuệ và hòa ái. Triều Minh không có chức Thừa tướng, Thái sư là quan đầu triều.

Tuy chức phận là cố vấn cho Thiên tử nhưng nhờ khôn khéo, nói gì vua cũng nghe nên uy quyền của Hoàng thái sư rất lớn. Bọn Thiên Cơ vái chào theo lễ giang hồ chứ không quì lạy. Thái sư cũng tỏ ra bình dị, mời khách ngồi.

Ông mở hộp gỗ khoan khoái hít lấy mùi hương kỳ diệu của đóa Hồng Ngọc Mẫu Đơn và xem thư của Mục trang chủ.

Đọc xong, ông gật gù bảo Thiên Cơ :

- Thì ra thiếu hiệp đây là cháu ruột và cũng là rể quí của Mục Tử Phát. Hãy ở lại đây dùng cơm trưa với lão phu.

Đã quen được phục tùng, Hoàng thái sư chẳng cần biết ý khách, lập tức bảo thị tỳ dọn tiểu yến. Để tỏ lòng mến khách, ông cho mời cả phu nhân và ái nữ. Hắc Báo Tử sợ thói phàm ăn của Bất Bão bêu xấu Thiên Cơ nên xin phép cáo lui trước.

Hoàng thái sư giữ lại :

- Sao nhị vị tráng sĩ không dùng cơm xong rồi hãy đi?

Bất Bão cười hề hề :

- Đa tạ lòng hiếu khách của đại nhân nhưng thú thực là mấy đĩa thức ăn nhỏ xíu kia không đủ nhét kẽ răng bần đạo.

Quả thực là yến tiệc của nhà quyền quí tuy toàn cao lượng mỹ vị nhưng mỗi món chỉ có vài miếng chứ không nhiều.

Hoàng thái sư tưởng Bất Bão bỡn cợt, liền hỏi Thiên Cơ :

- Mục hiền điệt, vị tráng sĩ to béo kia nói thế có ngụ ý gì? Sao y lại xưng là bần đạo?

Thiên Cơ cười đáp :

- Bẩm đại nhân, Bất Bão vốn là một đạo sĩ và sức ăn của y gấp mười lần chúng ta.

Hoàng thái sư tròn mắt :

- Thật là thế gian hy hữu. Ngày mai lão phu phải mời y ăn một bữa mới được.

Hoàng phu nhân và ái nữ ra đến. Tuy là Nhất Phẩm phu nhân nhưng Hoàng Thị có vẻ hiền lành phúc hậu chứ không kiêu sa đài các. Bà trầm trồ khen ngợi cốt cách của Thiên Cơ và hỏi han sức khỏe vợ chồng Mục trang chủ.

Hoàng tiểu thư tuổi đôi chín, tên gọi Thục Vân, nhan sắc kiều diễm như đóa hải đường e ấp. Nàng ngồi cạnh mẹ, liếc trộm Thiên Cơ với ánh mắt hiếu kỳ.

Chàng trai này có khí phách hiên ngang của con nhà võ nhưng không thô lệch, chút nữ tính trong dung mạo của chàng trai tạo cho người đối diện cảm giác ôn nhu thân thiện. Và còn một yếu tố thần bí không tên nào đó khiến chàng trở nên rất cuốn hút mỹ nhân.

Thấy Thiên Cơ không hề nhìn mình, lòng Thục Vân không khỏi giận thầm, định cáo thoái nhưng lại phân vân. Hoàng thái sư ngồi đối diện con gái nên thấy hết.

Ông cười ha hả nói :

- Tử Phát sợ lão phu đoạt mất rể quý nên viết thư giới thiệu rõ ràng. Nếu không thì...

Thục Vân hổ thẹn cúi đầu, lòng thoáng xót xa. Thiên Cơ buông đũa định cáo từ thì có người chạy xộc vào, hớt hải nói :

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!