Chương 21: Tam quỷ tranh thủ vị - Song tiên hí ác ma

Tám ngày sau thì họ đến Nam Dương. Nơi ẩn cư của Độc Thiên Vương là một tòa thảo xá trên núi Phương Sơn, ngoại thành Nam Dương. Nó mộc mạc nhỏ bé nên chẳng có chỗ chiêu đãi một lúc ba chục người. Vì vậy, Cốc lão đưa cả đoàn vào thành dùng bữa trưa.

Khi đi đến Thiên Hỷ Đại Tửu Lâu, bọn Thiên Cơ ngỡ ngàng vì thấy nơi này đã bị quân Cẩm Y Thị Vệ canh phòng nghiêm mật, không cho bất cứ ai vào.

Nhan Tranh giật mình nói nhỏ :

- Công tử!

Cỗ xe đậu trước tửu lâu chính là cỗ loan xa của nhị Công chúa.

Độc Hồ Điệp kéo áo Thiên Cơ :

- Tướng công. Chúng ta cứ vào quán đối diện ăn uống và bàn tính.

Lát sau, cả đoàn đã có mặt trên tầng hai của Mỹ Vị đại phạn điếm. Từ đây, đôi mắt chim ưng của Thiên Cơ có thể nhìn rõ cảnh tượng bên kia đường. Tiểu công chúa đang giận dữ quát mắng bọn cung nữ, thái giám và chẳng chịu ăn uống.

Độc Thiên Vương cau mày nói :

- Xem tình hình thì đúng là thánh thượng đã cho người đến triệu Công chúa về cung. Nhưng Hách Nhân Bình đang lăm le bắt sống Bảo Châu, chỉ e nấy trăm tên thị vệ này không chống lại nổi.

Cốc Dao Trì thắc mắc :

- Hài nhi không hiểu vì sao Phi Điểu hội lại muốn bắt Tiểu công chúa?

Cốc lão lắc đầu tỏ ý không biết nhưng Tần Lĩnh Quái Khách Nhan Tranh lại lên tiếng :

- Bẩm thiếu phu nhân. Trước khi rời Bắc Kinh, thuộc ha có nghe phong phanh việc Hoàng tử nước Quý Tư đi sứ Trung Hoa. Gã này mới mười bảy tuổi, sinh lòng ái mộ Bảo Châu Công chúa, xin cưới nàng mà bị Minh Đế từ chối. Có lẽ nước Qúy Tư đã mướn Phi Điểu hội bắt cóc Tiểu công chúa.

Thiên Cơ chậm rãi nói :

- Phi Điểu hội có tai mắt trong triều nên mới biết việc Bảo Châu rời Đế đô mà chặn đường để cướp Hồng Ngọc Mẫu Đơn. Nay chắc chắn họ cùng biết thánh thượng triệu nàng về kinh, tất không bỏ qua cơ hội. Chúng ta phải đi theo bảo vệ nàng mới được.

Tiểu La Hán nghe nói đi Bắc Kinh, phấn khởi tán thành ngay :

- Sư huynh bàn chí phải. Nghe nói cảnh vật Đế đô rất đẹp.

Bất Bão hí hửng chen ngang :

- Cả các vị tiểu cô nương trong kỹ viện cùng vậy.

Nói xong, gã mới nhớ ra sự có mặt của Nhị Tú Tiêu Khởi Nguyệt, lòng vô cùng hối hận, bối rối.

Độc Thiên Vương tủm tỉm cười :

- Chúng ta sẽ chia làm hai toán tiền hậu để đề phòng mai phục. Toán trước gồm vợ chồng Thiên Cơ, Nhất Tú, Nhị Tú, Nhan Tranh và mười tay kiếm. Toán sau do lão phu chỉ huy.

Ăn xong, Thiên Cơ và Độc Hồ Điệp đưa thủ hạ đi sớm một bước đến cánh rừng cửa Bắc chờ đợi. Hơn khắc sau, khi thấy đoàn thị vệ và loan xa xuất hiện, họ mới khởi hành, giữ khoảng cách một dặm. Xế chiều hôm sau, toán của Thiên Cơ chỉ còn cách trục chính Bắc Nam đi Trịnh Châu độ năm chục dặm.

Đoạn quan đạo này đi qua một vùng đất khô cằn, hai bên đường ngổn ngang gò đống, đá tảng và lau sậy cao quá đầu người. Xa xa là cánh rừng già âm u, xanh tốt nhờ những cơn mưa mùa hạ.

Cốc Dao Trì cân nhắc :

- Nếu thiếp là Hồng bang thì sẽ đặt mai phục ở chốn này.

Thiên Cơ hiểu ý, quay lại ra lệnh :

- Các ngươi xuống ngựa, vào lục soát vùng lau sậy hai bên đường. Nhớ cẩn thận đấy.

Chàng cố tình nói rất lớn để đánh động đối phương. Quả nhiên hơn trăm gã bịt mặt áo đen đứng lên, nhất tề phóng tụ tiễn. Loại ám khí này hình mũi tên bằng thép ròng và đuôi xà bốn cánh, khá nặng nề, có thể ném xa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!