Chương 18: Ngưu Sơn đắc kỳ trân - Võng tảo lưỡng mỹ nhân

Trời chưa sáng, Thiên Cơ đã có mặt ở bờ Nam sông Hán Thủy. Chàng đi dọc về hướng Đông tìm đến bến đò. Nhưng nửa đường, chàng phát hiện chiếc thuyền khách lớn đã rời bến. Thiên Cơ không muốn chờ đợi chuyến sau, liền lao thẳng xuống nước, bơi một mạch đến giữa sông và tung mình lên mạn.

Khách trên thuyền sợ xanh mặt vì tưởng rằng thủy tặc. Lão chủ thuyền run rẩy vái dài :

- Tiểu lão xin theo quy củ dâng trăm lượng cho đại vương.

Thiên Cơ mỉm cười xua tay :

- Ta chỉ là khách đi thuyền, mong lão trượng cho biết giá cả.

Nhờ lối đáp thuyền kỳ quái này mà Thiên Cơ lại đi trước bọn Bất Bão Vũ Sĩ thêm nửa ngày đường.

Hán Thủy là phụ lưu lớn nhất của sông Trường Giang, phát nguyên từ rặng Tần Lĩnh, chảy theo hướng Tây bắc

- Đông nam và đổ vào sông mẹ ở cửa Hán Khẩu. Lần đầu ngược dòng sông Hán, Thiên Cơ say mê ngắm nhìn cảnh vật hai bên bờ.

Chàng được chủ thuyền dành cho một phòng hạng nhất dưới khoang nhưng chàng thường lên mũi mà dõi mắt ngắm vẻ đạp của núi rừng mùa xuân.

Nhờ ngọn gió đông nên dù ngược nước mà thuyền vẫn đi khá nhanh. Mười ngày sau đã ghé Hán Trung, trên đất Thiểm Tây. Từ đây đến thượng nguồn sông Hán chỉ còn độ ba trăm dặm. Đoạn này nhiều ghềnh thác, nước chảy xiết nên thuyền lớn không đi được và Hán Trung là bến cuối.

Do vậy, địa phương này sầm uất, phồn thịnh nhất miền nam Thiểm Tây.

Thiên Cơ rời bến đò, lững thững vào thành. Chàng ngạc nhiên khi thấy trên đường có rất nhiều hào kiệt võ lâm quen biết, vội kéo sụp nón rộng vành để giấu mặt.

Động tác này hơi muộn vì gã ăn mày ngồi dưới gốc cây du già đã vội vã đứng lên, tập tễnh rảo bước.

Thiên Cơ rảo bước đi tiếp, nhận ra lầu quán nào cũng đông nghẹt khách giang hồ.

Chàng không dám vào, bấm bụng tránh né, cố tìm một phạn điếm vắng người. Trong tâm trạng hiện nay, Thiên Cơ không muốn gặp ai cả, dù lòng rất thắc mắc về lý do hiện diện của mấy trăm cao thủ Bạch đạo kia.

Đi thêm một quãng, Thiên Cơ nghe phía sau có tiếng chân người rộn rã. Từ ngày bị Phi Điểu hội ám toán, Thiên Cơ trở nên vô cùng cảnh giác. Nhưng giọng nói của người kia rất thân quen :

- Mục công tử.

Thiên Cơ quay phắt lại, mừng rỡ nhận ra Đông Hải Thần Côn Vệ Đổng. Họ Vệ lướt đến, hai người ôm lấy nhau. Gã vỗ bồm bộp vào lưng Thiên Cơ cười vang :

- Sao công tử lại có mặt ở đây đúng lúc như vậy?

Các phái đang lo lắng vì sợ không ai cầm chân nổi Huyết Ấn Thần Quân.

Thiên Cơ cau mày hỏi :

- Lão ta và các phái kéo nhau đến đây làm gì?

Vệ Đổng xua tay :

- Chuyện ấy rất dài. Năm vị Chưởng môn đang sốt ruột chờ công tử. Chúng ta đi thôi.

Gã lôi chàng quay ngược lại vài chục trượng, ghé vào tòa trang viện rộng rãi, kín đáo.

Trừ Vân Quang thiền sư, Phương trượng chùa Thiếu Lâm, Chưởng môn các phái kia đều có đủ. Đại diện Thiếu Lâm tự là Vân Hiền thiền sư, Thủ tòa Đạt Ma viện. Năm vị lão nhân hoan hỉ đón tiếp Thiên Cơ.

Đại Phúc Cái vui vẻ nói :

- Lão phu đã gởi thư đi Nghi Xương cách nay nửa tháng mà chưa nhận được hồi âm mà công tử đã đến đây. Nghĩa khí này quả là đáng tán dương.

Thiên Cơ chẳng thể khai là mình bị vợ cắm sừng, chỉ gượng cười, chẳng nói chẳng rằng.

An tọa xong, Vân Trúc Tử nói ngay :

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!