Chương 13: Lưỡng thứ phùng mai phục - Tinh Châu cứu lão đồng

Khang Nhẫn đánh giá bản lãnh cuủa Thiên Cơ rất cao, biết rằng khó có thể hạ chàng trong vòng năm bảy chục chiêu được. Hơn nữa khinh công của Thiên Cơ nhanh như điện, trong lúc còn sung sức thì lão cũng khó đuổi kịp.

Thấy lão phân vân, Thiên Cơ nghiêm giọng :

- Bang chủ đừng thả mồi bắt bóng vô ích. Chúng ta đã từng chạm trán và Bang chủ cũng hiểu được rằng Mục mỗ không phải là kẻ tham sanh úy tử, lúc cần thì sẵn sàng tự sát chứ không để lọt vào tay người.

Khang Nhẫn gượng cười :

- Thôi được.

Xem như lão phu đã tính sai một nước cờ. Ngươi là bậc anh hùng trẻ tuổi tất chẳng nuốt lời, chỉ cần hứa rồi đi đi. Nếu ngươi trở mặt, đừng trách lão phu tàn nhẫn giết cả đàn bà con nít của Mục gia trang.

Bỗng một lão già trong đám cao thủ Hồng Liên Hội lên tiếng :

- Để đề phòng, xin Bang chủ bảo gã giao bảy sợi tóc gáy làm tin.

Khang Nhẫn khen phải :

- Đúng vậy. Nếu gã quên thì chúng ta sẽ lập đàn lục đinh lục giáp để nhắc nhở.

Tà pháp trấn yếm hình nhân của Hồng Liên giáo xuất phát từ những lễ nghi cúng tế, trai tiêu của đạo gia. Thiên Cơ không tin nên không sợ, thản nhiên bảo Phó Tương Như nhổ tóc trao cho đối phương.

Hai bên đồng đóng ý địa điểm giào vàng là chân thác Bạch Long của núi Hồng Sơn, cách Hứa Xương trăm dặm về phía Nam và thời gian là ngày rằm tháng mười một.

Huyết Ấn Thần Quân để lại hai con ngựa rồi kéo quân đi. Ở đây, Sát Nhân Đồng Tử phá lên cười :

- Cơ nhi. Nhờ gánh bánh hấp kia mà chúng ta thoát nạn và còn chia rẽ dược bọn tà ma.

Thiên Cơ gượng cười, lộ vẻ lo âu :

- Đám mam đệ tử của Thánh cung đã chết gần hết trong trận đánh Dịch gia trang nên họ chẳng còn đáng sợ nữa. Tiểu diệt chỉ băn khoăn không hiểu nhân số Hồng Liên Hội đông đến mức nào.

Chàng lo xa là phải vì Huyết Ấn bang sẽ không tha cho Bắc Đẩu môn và lúc ấy chàng bắt buộc phải ra tay giữ gìn cơ nghiệp của họ Trầm.

Phó Tương Như trấn an :

- Cơ nhi chớ lo.

Đại Hồng Chung của Thiếu Lâm tự chính là khắc tinh của tà pháp Hồng Liên giáo.

* * * * *

Lại năm ngày dong ruổi giữa cảnh thu vàng úa, Thiên Cơ và Tương Như rời đất Hà Nam, đi vào địa phận Sơn Tây. Đường đi ngày càng thêm dốc vì Sơn Tây là vùng cao nguyên. Càng vào sâu, vẻ thu càng rõ nét, gió thu lạnh lẽo thê lương.

Để đề phòng Nguyệt Quý thánh cung nên Sát Nhân Đồng Tử đã đưa Thiên Cơ đi đường tắt tránh xa ngọn Nguyệt Sơn, nơi lão phải chịu cảnh tôi đòi suốt mười ba năm.

Đường nhỏ khó đi, luôn phải trèo đèo lội suối băng rừng. Nhưng Thiên Cơ lại vô cùng khoan khoái như được trở lại chốn quen thuộc. Chàng chỉ cần thủ một gói muối còn thực phẩm thì đã có rừng xanh cung cấp.

Xế chiều ngày hai mươi ba tháng tám, hai người chậm chạp thúc ngựa đi qua đoạn đường mòn giữa hai quả đồi. Vừa đến cuối hiểm lộ, họ giật mình nhận ra là đã bị chận đường, phía sau cũng đã bị khóa chặt.

Phó Tươnh Như rầu rĩ nói :

- Người đàn bà áo hồng ngồi trên chiếc kiệu trần kia chính là Cung chủ Thánh cung. Cơ nhi đừng để ý đến lão phu, hãy cố mở đường máu mà thoát đi.

Thiên Cơ chưa kịp nói gì thì Quảng Lưu Hoan đã cười rộ :

- Thiên Cơ. Dù ngươi có hàng trăm vạn lượng vàng cũng không mua nổi mạng sống của chính mình đâu.

Sát Nhân Đồng Tử xuống ngựa, vòng tay thi lễ :

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!