Chương 45: Độc Khoét Xương - 47: Thuốc cứu mạng.

46: Độc Khoét Xương

Một tay Khương Hằng đặt ở trên đàn đưa lưng về phía cửa phòng, Tôn Anh đem miếng vải đen che kín hai mắt giúp hắn như cũ, như là mới vừa đổi qua thuốc.

"Ngươi đi ra ngoài." Trấp Tông nói.

Tôn Anh trấn định nói: "Ta được Khương phu nhân gửi gắm, bất cứ lúc nào chỗ nào cũng phải chiếu cố Khương công tử."

Trấp Tông nói: "Sứ mệnh của ngươi đã kết thúc, đi ra ngoài đi, từ nay về sau, ta sẽ coi hắn giống như con mình, đối đãi hắn giống như vương nhi của ta."

Tôn Anh không có trả lời, cũng không nhúc nhích, Khương Hằng đưa tay đặt ở trên đầu gối Tôn Anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ, nói: "Đi đi, ta có thể tự chiếu cố tốt bản thân, nhớ rõ lời ta nói, Tôn tiên sinh."

Trong lòng bàn tay Tôn Anh đã tràn đầy mồ hôi, Khương Hằng dùng sức nắm chặt cổ tay của gã, bảo gã lập tức mang theo Thái Tử Linh, thoát đi Ngọc Bích quan.

Khương Hằng lo lắng nhất không phải chính mình cùng Tôn Anh, mà là Thái Tử Linh, Thái Tử Linh có lẽ không giỏi võ nghệ, y mới là người cần bảo hộ nhất.

Nhưng lần này Thái Tử Linh tới, cũng đã ôm ý niệm hẳn phải chết, nếu hôm nay y bị nước Ung giam giữ thậm chí gi3t chết, vương tử của y sẽ trử thành Thái Tử đời kế tiếp, mà lão Trịnh Vương sẽ quay về triều quản lí triều chính.

Bây giờ, chỉ hy vọng Tôn Anh có thể thuận lợi mang theo Thái Tử Linh chạy thoát, mà Khương Hằng lại thăm dò con đường trên quan thành, chỉ cần có thể đem Trấp Tông gi3t chết ngay tại chỗ, sau đó từ cửa sổ chạy đi, bên ngoài ít nhất phải sau nửa canh giờ mới phát giác tình huống không đúng.

Đến lúc đó chỉ có thể xem vận khí của hắn.

Trấp Tông đứng ở phía sau Khương Hằng, nói: "Ngươi không giống huynh ấy, không giống Cảnh Uyên."

Khương Hằng thấp giọng nói: "Khi ông ấy còn sống, cùng ngươi có phải là bạn bè thân thiết hay không?"

Trấp Tông ở một bên ngồi xuống, nhìn kĩ Khương Hằng, chỉ cách hắn ba bước.

Trấp Tông bỗng nhiên nói: "Ngươi ngược lại làm ta nhớ tới một người khác."

Khương Hằng thoáng nghiêng đầu, nói: "Nương?"

Trấp Tông nói: "Tiểu Dì ngươi."

Khương Hằng trên mặt hiện ra một chút ngoài ý muốn, khóe miệng hơi nhếch lên, Trấp Tông lại ngơ ngẩn nhìn nửa khuôn mặt Khương Hằng bị mảnh vải che mắt kia.

Khương Hằng nói: "Thái Tử Linh điện hạ nói, ngươi không nhất định sẽ tin tưởng là ta."

"Là ngươi," Trấp Tông thấp giọng nói, "Ta biết.

Ngoại trừ ngươi, sẽ không có người nói với ta, hắn tên Hằng Nhi."

"Ngươi biết tên của ta?" Lần này đến phiên Khương Hằng kinh ngạc, Trấp Tông từ đâu biết được?

"Đúng vậy." Trấp Tông nói, "Hằng Nhi, khi nghe thấy cái tên này, ta liền biết là ngươi."

Khương Hằng: "!!!"

Khương Hằng phát run, sờ hướng Trấp Tông, Trấp Tông quay mặt qua chỗ khác, trong mắt mang theo nước mắt, nức nở nói: "Ngươi vì sao lại bị mù? Dọc theo đường đi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta......" Khương Hằng sờ s0ạng khoảng không, hai tay chống trên mặt đất thấp giọng nói, "Nhà ta nổi lên một trận lửa lớn......! Ta còn có cái ca ca......! Nhưng mà huynh ấy đã chết, sau đó nương lại......! Cũng đã chết, ta không biết nên đi tìm ai......! Ta đi nước Trịnh, Thái Tử Linh chọc mù hai mắt ta, y nói cha ta giết cha y, lấy đi ta đôi mắt ta coi như báo thù mối thù giết cha, mới đồng ý mang ta tới......! Gặp ngươi."

Trấp Tông rốt cuộc cầm tay Khương Hằng, đem hắn kéo về phía mình nhẹ nhàng mà ôm hắn, thấp giọng nói: "Hài tử, thực xin lỗi, ngươi sống trên đời này chịu khổ, thật sự quá nhiều......"

Khương Hằng trăm triệu không nghĩ tới, Trấp Tông ở ngay lúc này, thế nhưng sẽ đem chính mình ôm vào trong ngực, thình lình xảy ra ấm áp, nháy mắt làm trong đầu hắn "Ong" một tiếng, thậm chí thiếu chút nữa đã quên bản thân muốn làm cái gì.

Trấp Tông cố nén nước mắt, nói: "Ta nợ cha ngươi, thật sự quá nhiều, hài tử......! Thực xin lỗi......"

Một tay y ôm Khương Hằng, một tay kia, lại từ phía sau chậm rãi rút ra một thanh chủy thủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!