Chương 40: Họ Công Tôn.

Khương Hằng còn chưa hiểu, Thái Tử Linh lại tự mình tiến lên, hầu hạ Khương Hằng thay quần áo, lần này Khương Hằng lập tức nói: "Điện hạ, không cần như thế!"

Khương Hằng vội đẩy ra tay Thái Tử Linh, Thái Tử Linh lại rút ra tay, cởi ra vạt áo cho hắn, nghiêm túc nói: "La Hằng, ngươi nguyện mạo đại hiểm lần này vì ta, ta có cái gì có thể báo đáp ngươi? Có lẽ tiền tài công danh, ngươi đều chướng mắt. Đã là như thế, hãy để cho ta hoàn thành tâm ý."

Khương Hằng đè lại Thái Tử Linh, lui ra phía sau một bước, Thái Tử Linh lại cởi ra khuy áo, kéo xuống đai lưng, một thân áo dài tức khắc cởi đến bên chân, hiện ra dáng người thanh niên cân xứng trắng nõn.

Khương Hằng: "!!!"

Thái Tử một quốc gia, quốc quân tương lai đại Trịnh, thế nhưng liền tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy mà đứng ở trước mặt chính mình!

Người Việt thích nam phong, toàn bộ Trung Nguyên đều biết, nước Trịnh sau khi thâu tóm đất Việt, từ chỗ người Việt học tới sự tuyệt vời trong đó và nói tới vô cùng thích thú. Lão Trịnh vương đam mê nam nhân, nghe đồn vị Long Vu tướng quân chưa tới 30 tuổi kia, đó là nam sủng của Trịnh vương. Trên làm dưới theo, trong cung đại thần nuôi dưỡng nam sủng, mấy chuyện hoan hảo cũng là bình thường.

Nhưng Thái Tử Linh lại muốn lấy phương thức như vậy, tới báo đáp ân tình Khương Hằng giúp y đi hành thích, Khương Hằng thật sự không thể tiếp thu.

"Điện hạ mau...... Thật cũng không cần." Khương Hằng vội né tránh, thân thể Thái Tử Linh lại phảng phất đã chuẩn bị tốt, thẳng thắn thành khẩn vô cùng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị cùng Khương Hằng hoan hảo.

Thái Tử Linh nhưng thật ra vô cùng bình tĩnh, cười đáp: "Lời này nên là ta nói mới đúng, tối nay ngươi muốn làm cái gì, ta đều có thể dạy ngươi. La Hằng, nếu ta đoán không sai, cho dù là nam hay nữ, ngươi cũng chưa bao giờ cảm nhận đến niềm vui này? Có phải hay không?"

Khương Hằng vội đẩy ra Thái Tử Linh, một tay che trán, đầy mặt đỏ bừng, nghe thấy Triệu Khởi ở bên ngoài đóng lại cửa phòng cho bọn họ.

"Điện hạ thỉnh đem xiêm y mặc vào trước lại nói." Khương Hằng trong lúc vô ý thoáng nhìn dáng người Thái Tử Linh, bỗng nhiên phát giác Thái Tử Linh cũng không phải văn nhược như vẻ bề ngoài.

Tuy là trữ quân một nước, nhưng nói vậy y nhất định thường xuyên tập võ, vai lưng, phần eo đều có dấu vết rõ ràng của người tập võ, cơ bắp vừa vặn, không chỗ nào không cường tráng, bụng hơi mỏng, mơ hồ hiện ra dáng hình xinh đẹp.

Khương Hằng không dám nhìn xuống dưới thêm, nhìn đến nơi đó của Thái Tử Linh liền rất không lễ phép.

Khi ở trong Hải Các tu hành, Khương Hằng đều không phải là chưa từng thấy qua nam tử tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, ít nhất khi La Tuyên tắm rửa, thay quần áo liền trước nay không né qua hắn, mùa hè hai người còn thường thường cùng nhau ở dưới nước suối tắm rửa.

Sớm hơn nữa, hắn cũng thường xuyên cùng Cảnh Thự cùng nhau tắm.

Nhưng đêm hôm nay, ở dưới ánh trăng, hành vi của Thái Tử Linh rất khác so với Cảnh Thự cùng La Tuyên, làm Khương Hằng không dám nhìn thẳng, Khương Hằng vội tìm đến qυầи ɭóŧ dài của chính mình, đưa cho Thái Tử Linh.

Thái Tử Linh thấy Khương Hằng quẫn bách, ngược lại vô cùng thấy thú vị, lại không hề kiên trì. Khương Hằng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

Khương Hằng nghĩ nghĩ, đề nghị nói: "Điện hạ đã có nhã hứng, chúng ta không bằng tâm sự đi?"

Thái Tử Linh trêu ghẹo nói: "Cũng phải, trước hiểu biết thân thể đối phương, có phải hay không?"

"Không phải ý tứ này." Khương Hằng đầy mặt đỏ bừng, kêu khổ không ngừng.

Hai người đang ở trần, ngồi ở trên mép giường, Thái Tử Linh nói: "Ngươi năm nay bất quá 17 tuổi, ngày sau còn có rất dài. Ta tuy đã lớn, nhưng cũng như huynh trưởng ngươi, dạy ngươi hành sự lại có làm sao, tựa như phong tục của các thiếu niên người Việt, ngươi thật cũng không cần xấu hổ."

Khương Hằng yên lặng một lát, nhìn Thái Tử Linh cười cười, Thái Tử Linh rồi lại than một tiếng, nói: "Ta biết đưa ra yêu cầu này, thực là đường đột, không màng tới sự sống chết của ngươi......"

"...... Nhưng mà có chút cơ hội," Thái Tử Linh lại nói, "Một khi mất đi, liền rốt cuộc không tìm lại được. Có một số người, một khi rời đi, liền sẽ không lại trở về."

"Ta hiểu." Khương Hằng ý thức được Thái Tử Linh nói đến việc ám sát, đáp, "Ta đáp ứng điện hạ, cũng đều không phải là lời nói cho qua, đã đáp ứng, việc này liền nhất định sẽ đi làm thỏa đáng."

Không có người nào so với Khương Hằng càng có thể lý giải cảm giác người với người chia lìa, hắn thậm chí suy nghĩ, rất nhiều chuyện lúc trước chỉ hạ cờ sai một bước, liền hết thảy sẽ trở nên khác biệt có phải hay không?

"Năm ấy khi cha ta còn sống," Thái Tử Linh nói, "Ta bất quá mười bốn tuổi, nhưng ông ấy cuối cùng, chết ở An Dương."

Khương Hằng nhớ tới vị thượng tướng quân quyền khuynh triều dã của nước Trịnh – Tử Lư kia, mà lúc trước đúng là phụ thân chính mình, ở vương đô An Dương nước Lương, một kiếm đoạt mệnh của y.

"A." Khương Hằng không khỏi nói.

Thái Tử Linh thần bí mà chớp chớp mắt, nói: "Ngươi không biết?"

Khương Hằng nhớ ra rồi ——nhưng đã quên ở đâu nghe nói qua, Thái Tử Linh là con thừa tự của Trịnh vương. Phụ thân chân chính của y, chính là Tử Lư. Mà Trịnh vương cả đời không có con, liền nhận đứa con mồi côi của huynh đệ, lập làm Thái Tử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!