Cửa lớn Tế Châu rốt cuộc mở ra, nhưng mà các bá tánh chạy nạn không có vây quanh đi lên. Một bộ phận thanh niên trai tráng ngăn ở giữa cửa thành cùng đất bằng duy trì trật tự, người già phụ nữ và trẻ em lại ngẩng đầu nhìn hai hàng binh mã mở đường cho Thái Tử Linh ngồi trên xe đi ra.
Thái Tử Linh năm nay 27 tuổi, khuôn mặt giống mẫu thân, mẫu thân chính là người Việt. Ánh mắt y linh tú, tóc dài tung bay, mặc một bộ trang phục người Việt, trên đầu cắm một cây trâm trắng, khi nhìn mười vạn bá tánh trong ánh mắt mang theo sự thương xót.
"Ta cần phải bảo vệ bá tánh nước Trịnh," Thái Tử Linh nhìn những người dân chạy nạn trong ánh mắt lộ ra cầu xin nói, "Không thể để các ngươi vào thành, trừ phi triều đình có biện pháp sắp xếp ổn thỏa."
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Thái Tử Linh, nhưng không có ai trả lời. Cuối cùng, đám lưu dân nhường một cái đường cho Khương Hằng đi ra.
"Ngươi thực mau liền sẽ phải đối mặt với nước Ung xâm lấn," Khương Hằng nói, "Đúng là thời điểm cần người, Trịnh quân trước mắt binh lực có thể vận dụng chỉ có mười hai vạn, trong đó ba vạn cần phải lưu lại thủ đất Việt cùng Tầm Thủy."
"Trấp Tông một khi ra khỏi Ngọc Bích quan, nước Lương bị công phá, Hào Sơn báo nguy, trong tay ngươi chỉ có chín vạn người, có thể ngăn cản bao lâu?"
Lời này nháy mắt nói đúng tâm bệnh Thái Tử Linh, y cùng Khương Hằng xa xa đối diện, thầm nghĩ người kia là ai?
Khương Hằng xoay người, người trẻ tuổi đưa tới một bức giấy cuộn, Khương Hằng nói: "Ta đã thống kê giúp ngươi dân số lưu dân, hộ tịch, phân bốn vạn hộ, mỗi hộ sung quân một người, tạm thời quân chiêu mộ bây giờ trong tay ngươi, đã nhiều thêm bốn vạn tân binh."
"Đứng lại!" Hộ vệ quát lớn nói.
Thái Tử Linh lại giơ tay, ý bảo không sao. Khương Hằng một chút cũng không sợ, cầm trong tay giấy cuộn đến trước xe Thái Tử Linh, lại nói: "Ngươi có thể nhìn xem. Những bá tánh đó, thân nhân rải rác khắp nơi, cửa nát nhà tan, nhưng bọn họ phần lớn nguyện ý cùng người xưa nay không quen biết, tạm đăng ký cùng một hộ tịch, tổng cộng bốn vạn một ngàn một trăm năm mươi hai hộ, lão nhân, phụ nhân nguyện vì nước Trịnh trồng trọt, thanh niên trai tráng nguyện vì nước Trịnh đánh giặc, với lương thực của nước Trịnh, năm trước dư 40 vạn 5 ngàn thạch, thắt lưng buộc bụng nhưng cũng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này. Lính mới đã đến, lại dàn xếp anh em lưu dân, Tế Châu càng có thêm một nguồn máu mới, một công ba việc, cớ sao mà không làm?"
Thái Tử Linh chỉ đem lô cuốn mở ra, đặt ở một bên.
"Ta nếu không tiếp nhận bọn họ thì sao?" Thái Tử Linh nói.
"Như vậy, chúng ta liền đành phải đi rồi," Khương Hằng cười cười, nói, "Chọn một chỗ tạm thời cư trú. Lại qua một tháng, mọi người muốn tới trộm cắt lúa mạch các ngươi, cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi."
Thái Tử Linh bỗng nhiên nở nụ cười, cảm thấy người trước mặt này rất thú vị.
"Vào thành nói tiếp." Thái Tử Linh thuận miệng nói, phân phó bãi giá hồi cung.
Cùng ngày ban đêm, quân phòng thủ thành cầm đuốc ra ngoài, căn cứ theo danh sách Khương Hằng trình lên, bắt đầu kiểm kê nhân số, từng nhóm vào thành.
Thái Tử Linh lại lần nữa triệu tập quần thần, từ quan Thái Sử đến Tả Hữu tướng, đến tất cả quan văn trong triều dốc sức, muốn phân loại, đem dân chạy nạn toàn bộ thu vào trong thành. Thanh niên Khương Hằng này không thỉnh tự đến, quần áo lấm bẩn, khuôn mặt thanh tú ngồi ngay ngắn trong điện, trấn định tự nhiên.
"Không có khả năng!" Phong Hàm trợn mắt mắng, gần như rít gào nói, "Mười hai vạn người! Tiểu tử, ngươi đến tột cùng là người nào? Ngươi đến tột cùng có biết đây là quy mô như thế nào hay không?"
Khương Hằng nói: "Ta chỉ biết, vạn nhất lưu dân bạo động, ở ngoài thành gặt gấp lương thực các ngươi, tình thế liền sẽ càng phiền toái."
"Ngươi đây là đang uy hϊếp Đại Trịnh ta." Hữu tướng Điền Lệnh lạnh lùng nói, "Dám làm ra việc cướp bóc giữa thanh thiên bạch nhật, quân đội Trịnh quốc sẽ không ngồi yên mặc kệ! Trên đời này còn không có thiên lý hay sao?!"
"Hắn không phải nói chuyện giật gân." Một vị tướng lạnh nhạt đáp, "Trước tình hình chiến tranh Ngọc Bích quan cấp bách, sau đó không lâu quân trong nước liền sắp xuất chinh, bọn họ hiện tại không gây rối chỉ tụ tập bầy đàn nơi hoang dã, đợi đến khi đại quân trong triều xuất binh đi bảo hộ quốc thổ, bọn họ nếu ra tay cướp bóc, thật đúng là khống chế không được chừng này người."
Khương Hằng nói: "Cho nên các vị đại nhân, các ngươi còn muốn động thủ gϊếŧ người trước, ngăn chặn hậu hoạn hay sao? Bọn họ ngay cả một cái chỗ ở cũng không có, tự nhiên có thể chạy, chỉ sợ các ngươi bắt không được."
"Như vậy liền gϊếŧ ngươi trước." Điền Lệnh nói.
Khương Hằng cười nói: "Hiện tại bọn họ còn cảm thấy có hy vọng, an an phận phận mà chờ ở ngoài thành, nếu như ta vừa chết lại càng muốn bạo động. Chư vị đại nhân nếu cảm thấy tàn sát bá tánh thích hợp, có thể mời động thủ không ngại."
"Vị tiểu tiên sinh này, theo như ngươi thấy nên làm như thế nào?" Thái Tử Linh lạnh nhạt nói.
"Đem quân phí dùng cho binh lính được chiêu mộ năm nay toàn bộ tiêu đến trên người lưu dân, lưu dân thanh niên trai tráng toàn bộ sung quân." Khương Hằng nói, "Người thích hợp vào quân đội, ta đã thống kê xong danh sách giao cho điện hạ. Còn lại người già lấy quân lương phụng dưỡng, chống đỡ qua mùa đông năm nay, năm sau Tế Châu sẽ tăng bốn vạn hộ, bốn vạn lính mới chiêu mộ.
Trên đất phong của các vị, người trẻ tuổi không cần lại lao dịch, có người Lương thay các ngươi đánh giặc, quân lương còn có thể tiết kiệm chút, cớ sao mà không làm?"
Trong điện yên tĩnh một lát, Thái Tử Linh nói: "Các vị đại nhân có thể trước nhìn xem phần danh sách này."
"Như thế," đến gà gáy quần thần tan đi, Khương Hằng đối mặt Thái Tử Linh, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, "Trong quân doanh tổng cộng thu hơn bốn vạn một ngàn người, còn dư lại, làm cho bọn họ trước tiên ở thành bắc ở tạm, sau vụ thụ hoạch sắp xếp quan điền, mùa xuân năm sau làm trồng trọt, liền coi như dàn xếp xong."
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào trong cung, Thái Tử Linh nhìn Khương Hằng, hỏi: "Còn không có hỏi qua ngươi, tên là gì đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!