Quỷ tiên sinh nhìn Khương Hằng hồi lâu, cuối cùng lắc lắc đầu.
Khương Hằng minh bạch, nhưng lại không có hết hy vọng, còn muốn lại cầu y vài câu, Quỷ tiên sinh lại phân phó nói: "Nếu hắn chưa chết, các ngươi rồi sẽ có một ngày gặp lại; nếu hắn đã chết, lại hà tất tiếp tục chấp nhất như thế?"
Khương Hằng trầm mặc mà quỳ gối trước tháp chôn cốt chi Hạng Châu, nhắm hai mắt, mưa theo chiều gió lại lần nữa tán lại đây, đánh vào trên mặt trên người hắn.
Ban đêm, Quỷ tiên sinh không biết đi nơi nào.
Trong đại điện Hải Các, La Tuyên ngồi ở trước bàn dài mở ra hộp đồ ăn, bên trong là cơm cùng với một con cá sốt tương.
Khương Hằng mở ra hộp đồ ăn trước mặt, cơm chiều cùng La Tuyên giống nhau, đây là bữa cơm đầu tiên hắn chân chính được ăn sau mấy tháng, nhưng mà, cổ họng hắn bị nước mắt ngặn lại, cái gì cũng nuốt không nổi.
"Cơm là La Tuyên nấu," một giọng nói vang lên, "Y muốn hỏi ngươi, ăn ngon không?"
Tùng Hoa lại xuất hiện, nàng ngồi ở trên giữa bàn dài Hải Các, lộ ra mắt cá chân trắng tinh như ngọc. La Tuyên lại phảng phất làm như không thấy nàng.
"Ta cái gì cũng không có nói," La Tuyên không vui nói, "Không cần thay ta lên tiếng, ngươi thật sự phiền nhân tinh."
Khương Hằng hơi ngẩng đầu, nhìn Tùng Hoa.
Khương Hằng nói: "Đây là chỗ nào?"
"Tiên sinh không phải đã nói cho ngươi?" La Tuyên không chút để ý đáp, "Thương Sơn, Hải Các."
Có lẽ là Khương Hằng hôm nay quỳ gối trước tháp chôn thi cốt Hạng Châu khóc rống, làm La Tuyên sắc mặt hơi hòa hoãn chút, có lẽ là thái độ của Quỷ tiên sinh làm La Tuyên cũng theo đó biến hóa. Y ngữ khí tuy rằng lạnh nhạt như cũ, nhưng cũng không mang theo một cổ sát khí ập vào trước mặt giống như mấy ngày trước.
Khương Hằng muốn hỏi chính là, này đến tột cùng là một cái địa phương như thế nào?
Tùng Hoa ngữ khí bình tĩnh, ngay cả ngữ điệu cũng không có bất luận cái gì biến hóa, đáp: "Giáp giới hai nước Dĩnh Đại, Thương Sơn bên trong dãy núi, Trường Hải bên bờ Hải Các. Ngươi không biết cũng thực bình thường, bởi vì Quỷ Sư Yển đã tiêu hủy toàn bộ những ghi chép trên sử sách có liên quan đến nơi này."
Khương Hằng quay đầu lại nghĩ lại, biết đây hơn phân nửa là sư môn Hạng Châu, mà bọn họ thấy Hạng Châu trước khi chết còn đang bảo hộ chính mình, liền đem hắn cũng cùng nhau mang theo trở về, La Tuyên lại là sư đệ Hạng Châu, nể tình sư huynh chết đi nên trị thương cho hắn.
"Ngươi ăn không?" Khương Hằng nói, "Tiểu muội muội, chỗ này ta chưa có động qua. Ngươi ăn đi, ta ăn không vô."
La Tuyên khóe miệng run run giương mắt nhìn Khương Hằng, phảng phất như nghe được chuyện cười gì.
"Ta không ăn, ngươi ăn hết đi." Tùng Hoa ánh mắt trước sau tan rã.
Khương Hằng miễn cưỡng gật đầu, nỗ lực mà ăn một chút, lại uống lên chút nước, cổ họng rốt cuộc cũng mở ra. Không thể không nói, La Tuyên làm đồ ăn hương vị xác thật thực ngon, so với khi ở vương đô muốn tươi ngon hơn rất nhiều, gống như cơm Vệ Bà làm ở Tầm Đông, có hương vị của nhà.
Khương Hằng cùng La Tuyên ngồi đối diện, nửa là nuốt cơm, nửa là nuốt nước mắt, yên lặng mà ăn xong cơm.
La Tuyên trầm mặc mà thu đi hộp đồ ăn Khương Hằng ăn không hết đi tới phía trước. Khương Hằng nhìn Tùng Hoa, Tùng Hoa lại lãnh đạm mà nói: "Khương Hằng, đi theo La Tuyên, y sẽ chiếu cố ngươi."
Khương Hằng mờ mịt gật gật đầu, lăn lên xe lăn, đi theo phía sau La Tuyên, trở lại trước phòng ngủ hai người.
Ngoài phòng ngủ có cái đình viện nho nhỏ, trong viện có một miệng giếng. La Tuyên thắp đèn treo ở cửa, múc ra nước giếng, ngồi ở một bên bắt đầu động thủ rửa bộ đồ ăn của bọn họ.
"La đại ca, để ta làm đi." Khương Hằng nghĩ tới nghĩ lui, không biết nên xưng hô y như thế nào, mình không phải đệ tử Hải Các, kêu "La sư huynh" thì không ổn, chỉ phải thay đổi cái xưng hô.
La Tuyên một hơi rửa sạch hộp đồ ăn không có để Khương Hằng chạm vào, nghiêng đầu đánh giá hắn, trong mắt mang theo cô đơn vô tình giống như tiểu nữ hài tên Tùng Hoa kia, nhưng cuối cùng hơi chút có chút nhân tính.
"Ngươi tại sao không chết thay sư huynh ta đi?" La Tuyên nghiêm túc nói, "Ngươi chết thì cũng thôi đi, tại sao còn kéo theo y? Y làm sai cái gì? Cứu một tên phế vật như ngươi có ích lợi gì?"
Khương Hằng phảng phất bỗng nhiên bị gián một đòn nghiêm trọng, đầu bắt đầu ong ong mà đau lên, khí huyết trong ngực nhịn không được dâng lên.
"Chờ ngươi có thể đi được," La Tuyên lại nói, "Liền cút nhanh lên, ta không muốn thấy ngươi."
Khương Hằng xoay người, trầm mặc vào phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!