Tân sinh viên năm nhất sẽ trải qua một tuần huấn luyện quân sự, nhiệt độ dao động khoảng 29°C.
Chuyên ngành của Quý Mạc chỉ có một mình cậu là Omega, theo lý thuyết thì nên đứng ở hàng đầu. Nhưng vì cậu không quá thấp, mấy bạn Beta thấp hơn lại đứng trước, khiến cậu bị kẹp ở giữa, ngay phía sau là một hàng Alpha.
Quý Mạc nuốt nước bọt. Mỗi lần ngửi thấy mùi tin tức tố đậm đặc và hỗn tạp của Alpha, cậu đều thầm cảm thấy may mắn vì sáng nay đã mang theo thuốc ức chế.
Người đứng bên cạnh cậu là Tiêu Thừa, sinh viên đại diện từng phát biểu trong lễ khai giảng. Hai người cùng chuyên ngành, đáng tiếc Tiêu Thừa là kiểu người trầm lặng, từ ngày đầu huấn luyện đến giờ vẫn chưa nói với Quý Mạc lấy một câu.
Trong giờ nghỉ không ít Alpha chủ động bắt chuyện với Quý Mạc. Tiêu Thừa vì muốn yên tĩnh nên ngồi một mình ở góc sân, tay cầm cuốn sổ nhỏ như đang ghi chép điều gì đó.
"Tiêu Thừa đúng là học bá đáng sợ thật đấy! Huấn luyện mệt như vậy mà còn tranh thủ giờ nghỉ để học nữa à?"
Vài Alpha lên tiếng xuýt xoa. Trong đó có một người vừa từ cửa hàng tiện lợi về, tay cầm một chai nước đặt xuống cạnh Quý Mạc.
Quý Mạc ngẩng đầu từ chối nhẹ nhàng: "Cảm ơn, mình có mang theo nước rồi."
"Nước của cậu phơi dưới nắng lâu thế, chắc nóng rồi? Uống chai này đi."
Alpha kia cố tình ngồi xuống bên cạnh cậu bắt đầu trò chuyện. Nhưng thực ra chỉ là anh ta tự nói một mình, Quý Mạc đáp rất ít, hoặc chỉ trả lời lấy lệ. Ánh mắt cậu thỉnh thoảng lại liếc về phía Tiêu Thừa, trong lòng phân vân có nên bắt chuyện hay làm quen không, dù gì đối phương cũng là bạn thuở nhỏ của Cố Viễn Sâm, sau này thế nào cũng sẽ có dịp tiếp xúc.
Có điều Quý Mạc lại giống như mắc chứng khó gần. Ngoài Trần Duệ người chủ động kết bạn với cậu, thì những người khác cậu hiếm khi chủ động làm quen.
Đúng lúc cậu còn đang do dự, Alpha vừa đưa nước bỗng hiểu lầm ánh mắt của cậu: "Tiêu Thừa có người yêu rồi đấy."
Quý Mạc nghe mà đầu óc quay cuồng.
"Cậu ta đã có hôn ước rồi, mà người kia lại không phải dạng vừa đâu. Cậu biết nhà họ Lục chứ?" Alpha kia vừa nói vừa làm động tác cắt cổ: "Đối tượng hôn ước của Tiêu Thừa chính là đại thiếu gia nhà họ Lục, người ta gọi là 'tiểu bá vương', dữ lắm đấy."
Quý Mạc suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Lục Trạch An?"
Alpha kinh ngạc, sau đó cười khan: "Cậu còn điều tra rõ cả tên của tiểu bá vương cơ à? Đừng nói là cậu thật sự để ý Tiêu Thừa đấy nhé?"
Quý Mạc vội phủ nhận: "Tôi không có ý gì với cậu ấy, tôi chỉ biết Lục Trạch An thôi."
Trước kia trong những bức thư điện tử của Cố Viễn Sâm từng nhắc đến tiểu bá vương Lục Trạch An. Chính xác hơn, Lục Trạch An là em họ của Cố Viễn Sâm, lớn hơn Tiêu Thừa một tuổi, là đại thiếu gia nhà Lục tướng quân, một gia đình có nhiều chiến công hiển hách.
Từ trước đến nay, Quý Mạc đã từng được nghe Cố Viễn Sâm kể kha khá chiến tích oanh liệt của Lục Trạch An.
Ví dụ như từ mẫu giáo đã học đấu vật, đánh cho đám Alpha khóc ròng; ví dụ như thi cử toàn bị điểm liệt, khiến ba Omega của cậu ta phải thuê năm gia sư kèm cặp; hay là chuyện cậu ta gan to bằng trời, từng giả làm Beta để lẻn vào trường quân đội, cuối cùng bị chính tướng quân Lục đích thân xách cổ về nhà.
Nghe những chuyện đó, rõ ràng đây là kiểu Omega rất... khó bảo.
Alpha bên cạnh uống một ngụm nước rồi bắt đầu dọa dẫm Quý Mạc: "Tóm lại là, Omega nào dám để mắt đến Tiêu Thừa, chắc chắn sẽ bị tiểu bá vương xử lý cho biết tay."
Hắn tùy tiện bịa vài câu cho vui, nào ngờ Quý Mạc đã bắt đầu thấy phiền rồi.
Trong khoảnh khắc đó, những giọt mưa lớn như hạt đậu bất ngờ rơi xuống, không báo trước, không hề do dự. Một giọt rơi đúng sống mũi cao thẳng của Quý Mạc, theo cằm lăn xuống để lại một vệt mát lạnh.
"Trời mưa rồi!"
Tiếng reo hò vang lên như một làn sóng, lan rộng ra khắp đội hình. Một số sinh viên còn giơ tay đón mưa, chẳng buồn che chắn, giống như vừa được cứu khỏi cái nóng thiêu đốt.
Mưa như trút nước, nhưng trong mắt mọi người lại chẳng mang theo sự phiền toái nào, mà như một phần thưởng bất ngờ sau những ngày huấn luyện khắc nghiệt.
Quý Mạc ngẩng đầu, nước mưa ướt đẫm tóc mái, từng sợi dính trên trán. Cậu đứng yên, lặng lẽ cảm nhận dòng nước lạnh mát chảy qua cổ, xua tan đi cơn khát khô và mệt mỏi tích tụ suốt cả ngày dài.
Mưa lớn như thể muốn gột rửa điều gì đó.
Cậu lặng lẽ thở ra một hơi, tự nói với chính mình: "Là mưa thật rồi, cuối cùng cũng mát rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!