Quý Mạc hoàn toàn không hiểu lời "cứ chờ đó" mà Quý Mộc nói hôm ấy rốt cuộc ám chỉ điều gì, nhưng khoảng thời gian đó, cậu đã đăng ký một địa chỉ email, không ngừng gửi thư cho Cố Viễn Sâm, cũng từng dùng điện thoại công cộng để gọi cho anh.
Điều tuyệt vọng nhất là cậu không thể liên lạc được với anh chút nào.
Cậu không thể đi hỏi Quý Mộc xin cách liên lạc của Cố Viễn Sâm, nếu để Viên Lập Mân biết chuyện, bà ta chắc chắn sẽ đánh chết cậu.
Quý Mạc rơi vào trạng thái thất thần suốt một thời gian dài, ngay cả lên lớp cũng không tập trung nổi. Người giúp việc trong nhà vốn luôn quan tâm cậu cứ nghĩ cậu đang buồn rầu vì kỳ ph*t t*nh hàng tháng sắp tới, nên còn đặc biệt dặn dò.
Quý Mạc cúi đầu khẽ nói: "Thuốc ức chế của cháu đã uống hết rồi."
Người giúp việc thở dài. Bà biết dạo này tâm trạng của Quý Mạc rất u ám. "Thuốc đợt này ngày mai sẽ được đưa tới, nghe nói không phải loại tiêm nữa, mà là thuốc nhập khẩu dạng uống. Là nhà họ Cố gửi đến, tổng giám đốc Quý bảo người chia cho cháu một ít. Mai bác sẽ bảo Tiểu Trạch mang lên gác cho cháu. Dạo này cháu cứ ở trên này nghỉ ngơi đi, đừng xuống bếp giúp bác làm gì cả, kẻo lại chạm mặt với cậu chủ."
Tiểu Trạch là con trai của người giúp việc, mới mười bốn tuổi, là một Beta. Những ngày không đi học thì sẽ ở nhà họ Quý với mẹ. Thỉnh thoảng nó lại bám lấy Quý Mạc đòi học bài cùng.
Quý Mạc gật đầu: "Vâng."
"Đến khi đậu vào Đại học D rồi hãy cố gắng rời khỏi nơi này." Người giúp việc không nói thêm gì nữa, rồi rời khỏi gác xép.
Quý Mạc ngồi co ro trên giường, ôm chặt hai gối, vùi mặt vào đầu gối như thể đang cố tự tạo cho mình chút an toàn.
Từ sau lần cậu ra tay đánh Quý Mộc, Viên Lập Mân và Quý Phong chưa từng tha cho cậu. Quý Mạc từ từ ngẩng đầu lên, khóe mắt và khóe miệng đều đang bầm tím.
Một lúc sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
"Anh Mạc, là em."
Tiểu Trạch đẩy cửa bước vào, trên tay cầm vài quả anh đào lén lấy từ bếp, đặt lên bàn học của Quý Mạc. Thằng bé vóc người nhỏ nhắn, phát triển chậm, thấp hơn Quý Mạc gần một cái đầu rưỡi.
Tiểu Trạch không thích gọi Quý Mạc là anh, nó thích gọi thẳng tên: "Anh Mạc, bài toán lần trước anh dạy cho em, đúng là thi trúng thật đó!"
"Vậy thì tốt." Quý Mạc muốn mỉm cười, nhưng khóe miệng lại đau đến mức nhăn nhó.
Tiểu Trạch ngồi xuống cạnh giường, cũng thở dài giống như mẹ nó: "Cậu chủ thật quá đáng."
Quý Mạc không đáp.
Tiểu Trạch lại nói tiếp: "Hôm nay sáng sớm hắn gặp em, còn mắng em là ăn mày. Em không phải ăn mày! Mẹ em làm việc đàng hoàng ở đây mà, bọn em không phải ăn mày!"
"Nó chỉ là đồ ngốc thôi, đừng để bụng." Quý Mạc dịu giọng an ủi.
"Đúng rồi!" Tiểu Trạch lập tức đồng tình. "Nghe nói nó có khi còn chẳng đậu nổi đại học, làm sao so được với anh chứ. Cho nên anh cũng đừng để tâm đến nó nữa, đừng để bị họ bắt nạt nữa!"
Nó đau lòng vì thấy Quý Mạc lại bị thương.
Quý Mạc im lặng, lòng đắng ngắt. Dù cậu có xuất sắc hơn Quý Mộc gấp trăm lần, cũng không thể trở thành vị hôn phu của Cố Viễn Sâm.
Quý Mộc nói đúng. Chỉ riêng chuyện độ tương thích pheromone thôi, cậu đã thua hoàn toàn. Tình cảm mà cậu dành cho Cố Viễn Sâm, vốn dĩ chỉ là một mối đơn phương không có kết quả.
Cậu đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong khu vườn kia, hoa hồng đã nở đầy mặt đất, không còn một đóa sơn chi nào nữa.
Giống như trong lòng Cố Viễn Sâm, vĩnh viễn chỉ có hoa hồng mà thôi.
--------
Ánh mắt Quý Mạc mông lung: "Tiểu Trạch, anh muốn rời khỏi nơi này."
"Anh định đi đâu?" Tiểu Trạch hỏi.
"Muốn về nước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!