Chương 49: (Vô Đề)

Vì cái hẹn ấy, sáng sớm hôm sau Quý Mạc đã không thể ngủ nổi, dậy rất sớm.

Cậu nhận được tin nhắn từ điểm nhận hàng chuyển phát nhanh, nói có một kiện hàng từ nước ngoài gửi đến. Phản ứng đầu tiên của Quý Mạc là có lẽ do chú Hàn gửi. Cậu không biết tại sao chú lại đột ngột gửi đồ cho mình, nhưng không kịp ăn sáng, liền vội vàng chạy đến lấy.

Về ký túc xá, vừa mở ra là một phong bì giấy. Quý Mạc xé miệng phong bì, bên trong chỉ có hai tấm ảnh.

"Là... mẹ ư?". Khi nhìn thấy người trong bức ảnh, cậu buột miệng thốt lên. Nhìn bóng hình Tuệ Tưu trong ảnh, một cảm giác như thể đến từ kiếp trước trào dâng trong lòng cậu.

Năm ấy bị đưa đi, Tuệ Tưu không để lại cho cậu bất cứ tấm ảnh nào. Nhà họ Quý sau đó cũng đã dọn sạch toàn bộ dấu tích của bà. Cuộc chia ly năm ấy trở thành lần gặp cuối cùng của cậu và mẹ mình.

Không ngờ chú Hàn lại giữ được ảnh của mẹ.

Quý Mạc rút ra tấm thứ hai, một tấm ảnh chụp cậu khi tám tuổi cùng Tuệ Tưu. Cậu còn nhớ rõ, lần đó họ cùng đi công viên trò chơi, là chú Hàn chụp cho họ. Thời gian đã quá xa xôi, đến nỗi Quý Mạc chẳng còn nhớ được cảm xúc khi ấy là gì. Chỉ nhớ rằng hôm đó rất vui, cậu ăn rất nhiều bỏng ngô, còn được phá lệ cho ăn thêm một cây kem.

Những ký ức đẹp đẽ luôn thật ít ỏi, và ký ức về nhà họ Quý sau này đã sớm đè bẹp hết thảy những điều tươi sáng.

Rất nhiều chuyện, Quý Mạc đã quên.

Cảm xúc của cậu thật phức tạp. Ký ức về Tuệ Tưu vừa dịu dàng, lại vừa đau đớn. Cậu đặt bức ảnh chụp chung của mình và Tuệ Tưu vào một cuốn sổ ghi chép ít dùng tới, rồi nhét vào túi xách muốn mang theo bên mình.

Tấm ảnh còn lại, ảnh của một mình Tuệ Tưu. Quý Mạc giữ trong tay, định cất vào ngăn kéo.

Cậu nhìn mãi vào gương mặt trong bức ảnh, hình bóng của mẹ lại hiện lên rõ ràng trong tâm trí, trong đó có cả biểu cảm của bà vào cái ngày đưa tiễn cậu đi xa, giống như vầng chiều tà sắp tắt nơi cuối chân trời.

Quý Mạc lặng lẽ nói với bà trong ảnh: "Mẹ à, con đang yêu một người. Nếu mẹ gặp anh ấy, nhất định mẹ cũng sẽ nghĩ rằng anh ấy là một người thật tốt."

Bức ảnh tất nhiên không thể trả lời cậu. "Chỉ tiếc là con không thể dẫn anh ấy đến để giới thiệu với mẹ được nữa rồi."

Trong mắt nhà họ Cố, người phụ nữ duy nhất xứng gọi là "mẹ" của cậu chỉ có Viên Lập Mân.....

Quý Mạc gửi một tin nhắn cảm ơn cho Hàn Sâm, không lâu sau đó đã nhận được cuộc gọi từ ông.

Giọng của Hàn Sâm rất mệt mỏi, như thể vừa trải qua một chuyến hành trình dài đằng đẵng, cổ họng khàn đặc như có cát nghẹn trong đó. Quý Mạc có chút lo lắng, cậu không biết rốt cuộc những năm qua Hàn Sâm đã làm những gì. Chỉ cảm thấy ông cũng đã thay đổi nhiều.

"Chú Hàn, chú nhớ giữ gìn sức khỏe." Quý Mạc không tiện hỏi nhiều, đành dịu giọng dặn dò như thế.

"Còn biết quan tâm chú à?" Hàn Sâm khẽ ho, giọng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. "Lần trước bận quá, không kịp trả lời tin của con. Nhưng chú thật sự rất vui khi biết Tết này con đã trải qua vui vẻ ở bên đó."

Quý Mạc chỉ lặng im lắng nghe.

Hàn Sâm lại nói: "Nhưng Tiểu Mạc à, những thứ đó có thực sự là của con không?"

"..."

"Chúng là của một người khác, một Quý Mộc khác, đúng không?" Hàn Sâm như muốn đánh thức cậu. "Con đã cướp đi tất cả những gì vốn không thuộc về mình, thì người khác cũng sẽ có thể cướp đi của con. Thứ không phải của mình, thì đừng nên tham."

"Chú đang muốn nói gì vậy?" Quý Mạc cắt lời ông.

"Chú vẫn hy vọng con có thể cùng chú rời khỏi nơi đó. Chú sẽ chăm sóc cho con thật tốt, Tiểu Mạc à."

Quý Mạc đáp lại: "Nếu ngày ấy, lúc con vừa bị đưa về nhà họ Quý, chú đã nói với con những lời này, thì con chắc chắn sẽ đi theo chú không do dự. Nhưng giờ, tất cả đều đã muộn rồi. Hơn nữa, con không phải là mẹ. Chú đừng nghĩ con cũng yếu đuối như bà ấy. Con không hèn mọn đến thế đâu."

"Con đang nói gì vậy chứ?"

Quý Mạc bật cười: "Quý Phong muốn lợi dụng con? Vậy thì để con lợi dụng ông ta trước. Dù gì, chỉ cần chứng cứ ấy vẫn còn nằm trong tay ông ta, thì con cũng chưa thể thoát khỏi nhà họ Quý."

"Chứng cứ gì? Ông ta đã làm gì con?"

"Là một thứ chứng cứ có thể hủy hoại con." Quý Mạc bình thản nói ra một sự thật. "Cho nên giờ con là người cam tâm tình nguyện ở lại trong cái lồng giam này. Con yêu Cố Viễn Sâm, và con muốn có được anh ấy. Con không giống mẹ. Điều con muốn, chỉ cần còn một tia cơ hội, con sẽ không bao giờ nhường cho kẻ khác."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!