Sao Quý Mạc lại có thể không thích cho được chứ?
Cậu thích đến chết đi được, vậy mà lại không dám thừa nhận. Quý Mạc ngồi thẳng lưng một cách căng thẳng, cả tiết học đều mất hồn, chẳng nghe vào được gì. Tờ giấy nhỏ ấy bị cậu siết chặt trong lòng bàn tay, đến mức mực chữ cũng bị cảm xúc nóng bỏng làm nhòe, cuối cùng cậu lén lút nhét nó vào túi áo mình.
Thấy cậu không đáp lại, Cố Viễn Sâm lại viết thêm một mảnh giấy khác: Trưa nay ăn cùng nhau nhé?]
Quý Mạc khựng người, quay đầu lại nhìn anh thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng chan chứa ý cười đang nhìn mình. Cậu chưa từng được Cố Viễn Sâm nhìn bằng ánh mắt như vậy, ôn hòa, dịu nhẹ, mang theo chút tình ý mơ hồ đến mức khiến người ta hoài nghi. Cậu không kìm được mà nhắm mắt lại rồi mở ra, trái tim như con nai nhỏ va đập trong lồng ngực, sắp sửa thoát khỏi lồng ngực mà nhảy ra ngoài.
Cậu vội vã viết lên mặt sau tờ giấy: [Muốn.]
Chỉ một chữ thôi mà Quý Mạc viết đến xiêu vẹo méo mó, có thể thấy được trong lòng cậu lúc này hoảng loạn tới mức nào.
Cố Viễn Sâm bật cười, cẩn thận cất mảnh giấy đi, giống như cách Quý Mạc vừa làm, nhẹ nhàng nhét nó vào túi áo. Hành động nhỏ này không lọt qua được ánh mắt Quý Mạc, khiến cậu đỏ bừng cả mặt, gần như bốc cháy.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Cố Viễn Sâm cũng không vội, chỉ lặng lẽ chờ Quý Mạc thu dọn đồ đạc. Trước mặt là quyển vở ghi chú của Quý Mạc, chữ viết rối loạn không theo hàng lối, hiển nhiên là suốt buổi bị anh làm cho mất tập trung.
Lúc này, Tiêu Thừa hai tay đút túi, bước lại gần nghi hoặc hỏi: "Anh Viễn Sâm?"
"Gì thế?" Cố Viễn Sâm quay lại, dáng vẻ vẫn bình thản như thường ngày.
Tiêu Thừa buồn bực nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy anh dạo này thay đổi nhiều thật. À mà, đừng bắt nạt người ta nữa là được."
Cố Viễn Sâm: "......"
Quý Mạc hiểu ngay Tiêu Thừa đang nói gì, liền lên tiếng giải vây: "Học trưởng chưa từng bắt nạt tôi."
Tiêu Thừa cạn lời, đột nhiên cảm thấy mình đúng là lo chuyện bao đồng. Anh phất tay một cái rồi rời khỏi lớp, để lại Quý Mạc và Cố Viễn Sâm nhìn nhau cười khổ.
Cố Viễn Sâm chẳng nói gì, nhưng rõ ràng tâm trạng rất tốt: "Thu dọn xong chưa?"
"Xong rồi." Quý Mạc tưởng mình lỡ lời, bối rối mất một lúc, rồi ngượng ngùng đứng dậy, ôm lấy balo hỏi: "Học trưởng, mình ăn ở căntin à?"
Giờ này chắc chắn căntin rất đông, mà Cố Viễn Sâm vốn không định chen lấn ở đó: "Ra ngoài ăn đi, anh đã đặt nhà hàng rồi."
"Vâng." Quý Mạc ngoan ngoãn đi theo, suốt đường không nói thêm câu thừa nào. Hôm nay cậu im lặng khác thường, chắc vì còn ngượng chuyện giấc mơ đêm qua.
Không biết có phải ảo giác không, cậu luôn có cảm giác người Cố Viễn Sâm trong mơ đã bước ra ngoài đời thực.
Cậu cứ đi theo sau lưng anh, không kiềm được mà nhìn chằm chằm vào đôi giày trên chân anh, là đôi giày cậu đã mua. Kết quả không để ý liền đâm sầm vào lưng Cố Viễn Sâm. Quý Mạc hoảng hốt xin lỗi: "Em xin lỗi, học trưởng, em không cố ý."
Cố Viễn Sâm thấy bộ dạng lúng túng của cậu, không nói gì, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu.
Một lát sau, anh ngồi vào ghế lái, nghiêng đầu nhìn về phía Quý Mạc đang cài dây an toàn ở ghế phụ, nhẹ giọng nói: "Là anh trước đây quá lạnh lùng với em."
Cố Viễn Sâm nói tiếp: "Xin lỗi."
Tay Quý Mạc run lên, dây an toàn còn chưa kịp cài thì đã bị Cố Viễn Sâm cúi người cài giúp.
Cậu trời sinh đã thiếu cảm giác an toàn, trong đầu lúc nào cũng đầy suy nghĩ linh tinh. Cậu hoài nghi liệu có phải Cố Viễn Sâm hôm nay cố tình đối xử dịu dàng như vậy chỉ để dễ dàng cắt đứt với cậu hơn chăng. Nghĩ thế khiến cậu hoảng loạn đến mức nói năng lắp bắp, định mở miệng thì lại nghe Cố Viễn Sâm nói tiếp: "Anh hứa sau này sẽ không như vậy nữa."
Quý Mạc nghẹn lời, cứ tưởng mình nghe nhầm: "Học trưởng, hôm nay anh lạ lắm."
"Lạ sao?"
"Không, không phải lạ, chỉ là..." Quý Mạc cũng không biết nên diễn đạt thế nào, cà lăm giải thích: "Sao mà... tức là sao đột nhiên lại đối xử tốt với em như vậy?"
Nói xong, cậu lập tức nhận ra mình lỡ lời: "Không phải em nói học trưởng trước đây đối xử không tốt! Trước giờ anh vẫn rất quan tâm em, rất tốt với em. Chỉ là hôm nay đột nhiên đến cùng em đi học, còn mang đôi giày em tặng, rồi lại chủ động rủ em đi ăn nữa, trong khi trước đó anh còn tránh mặt em." Hai tay cậu siết chặt lấy nhau, rụt rè hỏi: "Có phải em đã làm gì sai không?"
Nghe vậy, Cố Viễn Sâm càng thêm áy náy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!