12 giờ 15 nửa đêm, Quý Mạc khép mắt chìm vào giấc ngủ.
Cố Viễn Sâm để lại một ngọn đèn ngủ ở đầu giường. Trong ánh sáng dịu nhẹ mờ mờ, hàng mi của Quý Mạc khẽ run. Cậu ngủ rất nông, khẽ thở ra một hơi, vô thức ôm lấy góc chăn, ghì sát vào lòng, như thể hành động ấy có thể gom hết hương trà đắng pheromone còn vương lại trên đó vào trong lồng ngực, khiến cậu thấy yên tâm đến lạ thường.
Cố Viễn Sâm ban đầu đang xem tài liệu, nhưng trong tiếng thở đều đặn nhỏ xíu của Quý Mạc, anh bất giác bước đến cạnh giường.
Tư thế ngủ yên ổn của Quý Mạc khiến anh nhớ lại chàng thiếu niên ngồi bên cây đàn piano trong khu vườn nhà họ Quý năm nào.
Không biết năm tháng đã làm cách nào lại có thể biến một cậu thiếu gia từng mảnh mai, nhạy cảm đến thế thành dáng vẻ hiện tại. Hoặc có lẽ, trong suốt những năm bọn họ viết thư cho nhau, Quý Mạc đã dần thay đổi.
Thay đổi thành hình bóng người anh thương.
Cố Viễn Sâm cúi xuống gần hơn, không biết nghĩ điều gì, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gò má Quý Mạc một cách dè dặt.
"Ưm." Quý Mạc bất ngờ phát ra một tiếng mơ màng trong mộng, ngắn ngủi và non nớt.
Cố Viễn Sâm vội vàng thu tay lại, đầu ngón tay nóng bừng. Anh bỗng nhớ ra trước đây trong email Quý Mạc từng nói giấc ngủ của cậu rất mỏng manh.
Nhắc đến những bức thư ấy, kể từ lần bị Quý Mạc lạnh lùng từ chối một cách tàn nhẫn cách đây một năm rưỡi, Cố Viễn Sâm đã không còn mở hộp thư đó ra lần nào nữa.
Tất cả đã kết thúc trong một cú điện thoại.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của "Quý Mộc" lạnh lùng mang theo sự chán ghét tột độ, không chút nể nang mà nói: "Trong thư tôi nói chưa đủ rõ sao? Xin hỏi Cố thiếu gia còn việc gì nữa không?"
"Quý Mộc?" Khi ấy Cố Viễn Sâm vẫn gọi là "Quý Mộc".
"Đừng gọi tên tôi." Giọng Quý Mộc không mang chút cảm xúc nào, như thể tất cả những bức thư từng viết chỉ là một giấc mộng hư vô. "Tôi chán ghét anh đến tận xương tủy. Tất cả đều do anh, do nhà họ Cố các người mà cuộc sống của tôi mới thành ra hỗn loạn như vậy."
"Rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì, Quý Mộc?" Cố Viễn Sâm vẫn không từ bỏ, anh nói: "Em có gặp chuyện gì không? Anh có thể đến H quốc tìm em, được không?"
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó bật cười khẽ, đầy mỉa mai.
Một tiếng cười giễu cợt, giẫm nát tấm chân tình của Cố Viễn Sâm dưới gót chân: "Viết thư truyền tình cảm à, cảm động thật đấy. Cố Viễn Sâm, anh sẽ không phải cũng bị chính cái vẻ si tình của mình làm cho rung động rồi chứ? Anh có biết những lời anh vừa nói ngu ngốc đến mức nào không?"
Nói xong, còn chưa để Cố Viễn Sâm lên tiếng, Quý Mộc đã lạnh lùng buông một câu: "Đừng tìm tôi nữa."
Cạch.
Tút tút tút.
Tình cảm bắt nguồn từ thuở niên thiếu của Cố Viễn Sâm đã bị đoạn tuyệt vào ngày hôm ấy.
Anh bị mối tình đầu từ chối, bị nói là "ghê tởm", những lời từ đối phương như muốn xé toang tất cả chân thành anh từng dốc lòng trao gửi.
Sự kiêu hãnh cố chấp của một kẻ yêu sâu đậm, khiến đoạn tình cảm này chưa kịp nở hoa đã mục nát tận đáy lòng.
Từ đó về sau anh không bao giờ đăng nhập lại hòm thư ấy nữa, thậm chí còn đổi cả số điện thoại của mình. Như thể đang dùng cách ngu ngốc nhất để đoạn tuyệt với mối tình từng tha thiết.
Quãng thời gian ấy, anh đau lòng đến gần như phát điên.
Đêm hôm đó Cố Viễn Sâm đến quán bar, uống rất nhiều rượu, sau đó còn đánh nhau với vài kẻ côn đồ. Nếu không nhờ Từ Phong can thiệp kịp thời, e rằng Lục Thu Viễn và Cố Kiềm Minh hôm sau đã phải đến đồn cảnh sát đón người.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Viễn Sâm đều được giáo dưỡng nghiêm khắc bởi ba và cha của mình, chưa từng qua đêm ở quán bar, càng chưa từng say xỉn gây chuyện, lại càng không có chuyện hồ đồ đi cãi lộn đánh nhau với người ta.
Ai cũng biết tâm trạng anh không tốt, nhưng anh tuyệt nhiên không nói một lời.....
Dù tất cả những chuyện ấy đã trôi qua, nhưng nó vẫn luôn là vết xước chưa lành trong lòng Cố Viễn Sâm.
Chỉ là hôm nay, khi thấy Quý Mạc hồn vía bay mất tại hiện trường vụ cháy, anh đột nhiên lại tin vào câu nói hiếm hoi kia của cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!