Quý Mạc không được đưa về ký túc xá, mà được Cố Viễn Sâm đưa thẳng về biệt thự nhà họ Cố.
Lúc này dì Trương vẫn chưa nghỉ ngơi. Vừa thấy Quý Mạc trong bộ dạng chật vật như vậy, bà không giấu được vẻ lo lắng. Còn Cố Viễn Sâm thì dẫn Quý Mạc với ánh mắt vẫn còn ngơ ngác lên thẳng phòng khách ở tầng hai.
Căn phòng ấy Quý Mạc đã ở suốt kỳ nghỉ đông, bên trong vẫn còn vương lại dấu vết sinh hoạt của cậu.
Quý Mạc kéo chặt lấy bộ quần áo đã lấm lem của mình, không dám ngồi xuống, chỉ đứng lúng túng bên giường, vẻ mặt vô cùng bất an.
Cố Viễn Sâm đang định nói gì đó thì nghe tiếng gõ cửa nhẹ hai cái.
"Cậu chủ, hai người ăn gì chưa?" Dì Trương bưng một ly sữa nóng. "Sáng nay tôi vừa nấu bò hầm, để tôi làm chút mì nước cho hai người nhé? Hay muốn ăn món khác?"
"Làm chút mì thôi ạ." Cố Viễn Sâm nhận lấy ly sữa nóng rồi đưa cho Quý Mạc, thuận tay dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt bên khóe mắt cậu.
Cảnh ấy rơi vào tầm mắt dì Trương, khiến bà sững người trong giây lát. Sau đó mỉm cười gật đầu, quay xuống bếp chuẩn bị mì bò.
Quý Mạc ôm ly sữa trong tay, hơi lúng túng nhìn Cố Viễn Sâm, ngay cả uống cũng không dám uống mạnh.
"Uống hết sữa đi, rồi đi tắm một cái." Cố Viễn Sâm dặn dò.
Quý Mạc nói nhỏ: "Nhưng em không mang theo quần áo." Bộ trên người đã quá bẩn.
"Nếu em không ngại, có thể mặc tạm đồ ngủ của anh. Quần áo của em để dì Trương giặt giúp, nhà có máy sấy, sáng mai là khô." Cố Viễn Sâm ngập ngừng một chút, cuối cùng vỗ nhẹ lên vai cậu dịu dàng nói: "Ổn rồi, Quý Mạc, đừng sợ nữa."
Quý Mạc vẫn còn hơi ngơ ngác, ngồi đờ ra nhìn Cố Viễn Sâm đưa đồ ngủ tới, rồi thấy anh rời khỏi phòng khép cửa lại.
Ly sữa trong tay vẫn đầy, Quý Mạc dụi mắt, rồi ngửa đầu uống cạn.
Phòng tắm nhà họ Cố tiện nghi hơn ký túc xá rất nhiều. Sau khi tắm xong, sấy khô tóc, dây thần kinh căng thẳng của Quý Mạc cuối cùng cũng dần được buông lỏng.
Mà một khi thả lỏng, đói bụng và buồn ngủ cũng kéo đến cùng lúc.
Bộ đồ ngủ trên người quá rộng, Quý Mạc phải xắn tay áo hai vòng mới miễn cưỡng mặc vừa. Nhưng quần thì quá rộng, cậu phải dùng tay giữ lại mới không bị tuột.
Dưới lầu, dì Trương đã chuẩn bị xong hết nguyên liệu và nước dùng, đợi Quý Mạc xuống thì bắt đầu nấu mì.
Bà cho sợi mì tươi vừa làm vào nước sôi, trụng chín rồi vớt ra, thả vào tô nước dùng bò hầm đậm đà, thêm vào vài lát bắp bò kho mới hầm còn nóng hổi, xắt thêm mấy lát cà chua đỏ mọng đặt lên mặt tô. Nước cà chua chua ngọt hòa quyện vào hương thịt bò, càng làm dậy vị thơm. Cuối cùng rắc thêm chút hành lá thái nhỏ, màu sắc bắt mắt, hương thơm nức mũi.
Quý Mạc vừa thấy tô mì được bưng lên bàn liền hít mạnh một hơi, bụng lập tức "rột rột" vang lên.
Cậu vừa mới tắm xong, mặt mũi đỏ hây hây: "..."
Trước tiếng phản đối từ bụng mình, Quý Mạc chẳng còn gì để biện bạch. May mà lần trước Cố Viễn Sâm cũng từng nghe thấy, lần này anh không còn bị cậu chọc cười nữa.
Cả hai đều đói đến không chịu nổi, lúc ngồi xuống ăn gần như chẳng ai nói câu nào. Quý Mạc ăn hơi vội, thỉnh thoảng lại lén liếc Cố Viễn Sâm một cái.
Dì Trương bưng ra thêm một đĩa củ cải muối nhỏ: "Ăn chậm thôi, không đủ thì tôi nấu thêm một tô nữa."
Quý Mạc lắc đầu nuốt hết mì trong miệng: "Vậy là đủ rồi ạ."
Một tô mì nước đơn giản nhưng lại khiến Quý Mạc thấy rất mãn nguyện. Cậu vốn không kén ăn, có gì ăn nấy, từ nhỏ đã quen sống như vậy.
Lúc đứng dậy, cậu vô thức dùng tay giữ lấy ống quần ngủ rộng thùng thình, dáng vẻ ấy trông có phần buồn cười. Dì Trương thấy vậy liền vào phòng chứa đồ lục tìm một bộ đồ ngủ mà Cố Viễn Sâm từng mặc hồi lớp 10. Bà không hiểu nổi cậu chủ nhà mình nghĩ gì nữa, lại để Quý Mạc mặc bộ đồ ngủ hiện tại, chẳng phải quá khổ sao? Không tự soi lại xem mình cao lớn đến mức nào.
"Anh à, em hơi buồn ngủ rồi." Quý Mạc ăn no uống đủ, cơn buồn ngủ cũng kéo đến.
Có lẽ là do không khí ấm áp của nhà họ Cố khiến người ta dễ mềm lòng. Mỗi khi ở đây, Quý Mạc lại vô thức thả lỏng bản thân, như thể nơi này thực sự là nhà của mình.
Ý nghĩ ấy khiến cậu hơi giật mình. Nhưng chỉ một lát sau cậu lại lén tự an ủi chính mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!