Việc Cố Viễn Sâm không bắt máy điện thoại của Quý Mạc thật ra hoàn toàn không phải cố ý. Lúc xuống xe anh vô ý để quên điện thoại trên ghế lái.
Khi bước vào nhà hàng như lời Phó giáo sư Phó Vũ chỉ dẫn, anh bất ngờ bị tiếng reo hò vang dội chào đón: "Chúc mừng sinh nhật!"
Ngay sau đó ánh đèn trong nhà hàng sáng bừng lên.
Hoa khôi của khoa, Trương Lộ bưng một chiếc bánh sinh nhật lớn bước tới trước mặt anh, nụ cười rực rỡ như ánh đèn: "Chúc mừng sinh nhật cậu bạn đẹp trai của chúng ta! Mong rằng mỗi năm sau này đều rạng rỡ như hôm nay!"
Cô vừa nói, vừa đưa chiếc bánh có cắm nến lại gần: "Viễn Sâm, thổi nến đi?"
Cố Viễn Sâm không nhúc nhích. Anh dời mắt nhìn về phía giáo sư Phó đang đứng bên cạnh.
Giáo sư Phó là người mềm mỏng, tính tình hiền hậu, xưa nay luôn hòa đồng với sinh viên, không hề nhận ra chút tư tâm nào của Trương Lộ. Bà cười nói: "Lộ Lộ mời tôi đến dự sinh nhật em, nói là muốn cho em một bất ngờ. Con bé thực sự rất có lòng, chuẩn bị cho em một buổi sinh nhật chu đáo thế này, chắc không làm em giật mình chứ?"
Cố Viễn Sâm khẽ nhếch môi, nở một nụ cười lễ phép xa cách.
Giáo sư Phó thấy thần sắc anh vẫn bình thản thì có phần ngượng ngùng, bà tự giễu: "Biết thế tôi không nên là người gọi điện cho em. Tôi nói dối không giỏi, chắc bị lộ mất rồi, thế là mất hết bất ngờ phải không?"
Trương Lộ liền cười tiếp lời: "Nếu không nhờ có giáo sư ra mặt, tụi em còn chẳng dám mơ rủ được Viễn Sâm đến nữa là!"
Cô không chỉ giấu Cố Viễn Sâm chuyện này, mà còn cố tình không rủ Từ Phong. Sợ miệng Từ Phong lắm chuyện sẽ làm bại lộ kế hoạch. Mà thật ra vì từng bị Quý Mạc làm mất mặt một lần, cô vẫn luôn tức giận mà chưa có nơi trút, nên mới kéo cả Từ Phong vào danh sách đen.
Cố Viễn Sâm thấy có sự hiện diện của giáo sư Phó nên cũng không tiện phát tác.
Thực ra lần trước anh đã cho người điều tra rõ chuyện tốt mà Trương Lộ làm, người đứng sau sắp đặt cho kẻ giả làm Quý Mạc đi trả thù Uông Triết chính là cô ta.
Ban đầu nể tình Trương Lộ là sinh viên được giáo sư Phó Vũ đích thân đề cử vào thực tập tại tập đoàn Cố thị, Cố Viễn Sâm vẫn còn định tha cho cô ta một đường. Nhưng hành động hôm nay của Trương Lộ thật khiến người ta sinh chán ghét.
Sự lấy lòng quá mức lộ liễu, tâm tư thì chẳng bao giờ đặt đúng chỗ. Một người như vậy nếu để bước vào công ty mình, e là cũng chẳng đem lại ích lợi gì.
Anh không hề thổi nến trên chiếc bánh sinh nhật Trương Lộ mang đến, ngược lại vẫn giữ được vẻ nhã nhặn mà nói với giáo sư Phó: "Giáo sư Phó, thật ra hôm nay em đã có hẹn rồi ạ."
Giáo sư Phó nghe vậy liền áy náy, quay đầu hỏi Trương Lộ: "Em không phải nói là Viễn Sâm hôm nay không có sắp xếp gì sao?"
Trương Lộ cũng đơ người ra, cô thật sự không biết Cố Viễn Sâm có hẹn. Cô gượng cười, lúng túng nói: "Nhưng... nhưng mà em có hỏi Từ Phong, cậu ấy nói năm nay Viễn Sâm không định tổ chức sinh nhật."
"Là vì tôi đã có hẹn." Cố Viễn Sâm cúi đầu nhìn đồng hồ, giọng vẫn lễ độ: "Thật ngại quá. Cảm ơn mọi người đã có lòng tổ chức sinh nhật cho tôi, nhưng tôi sắp muộn rồi, để hôm khác tôi mời mọi người một bữa."
Nói rồi, anh lịch sự gật đầu với giáo sư Phó: "Xin lỗi giáo sư, hiếm khi người đến tham dự sinh nhật em mà lại không tiếp đãi được."
"Không sao đâu, là bọn cô chưa tìm hiểu rõ tình hình thôi. Em mau đi đi, đừng để người ta chờ lâu."
Dù Cố Viễn Sâm không dự tiệc sinh nhật, nhưng đồ ăn đã gọi, bánh cũng đã chuẩn bị, chẳng thể để mọi người đói bụng mà về. Giáo sư Phó liền lên tiếng mời mọi người cùng ngồi xuống ăn cơm, chỉ có Trương Lộ là sắc mặt u ám, một miếng cũng nuốt không trôi.
Trước khi rời đi, Cố Viễn Sâm còn thanh toán luôn hóa đơn, tránh lát nữa Trương Lộ lại không chịu trả tiền khiến giáo sư Phó Vũ phải móc hầu bao.
Bữa ăn này dù anh không ở lại vẫn xem như do anh mời.
Khi trở lại xe, Cố Viễn Sâm mới phát hiện điện thoại của mình rơi ở ghế lái.
Đúng lúc đó, nó đang rung lên, là một người quen cũ của anh gọi đến. Cố Viễn Sâm lập tức bắt máy, giọng bên kia bình thản: "Cố thiếu gia, mọi chuyện đã điều tra rõ rồi."
Cố Viễn Sâm vừa cài dây an toàn, vừa đeo tai nghe vào.
"Quý Mạc từng trải qua một trận hỏa hoạn, khi cậu ấy mười ba tuổi. Nhưng mà..."
"Nhưng sao?"
"Nhưng lúc đó cậu ta không hề bị thương, mà là con của người giúp việc bị thương, hôn mê trong bệnh viện mấy ngày liền." Người kia thuật lại rõ ràng: "Chỉ là đêm hôm đó cậu ta tận mắt chứng kiến đứa bé kia vì chạy thoát thân mà nhảy lầu. Có thể vì cảnh tượng ấy mà chịu cú sốc tâm lý. Sau đó phu nhân nhà họ Quý từng đưa cậu ta đi gặp bác sĩ tâm lý để điều chỉnh trạng thái."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!