Sinh nhật của Cố Viễn Sâm rơi vào một ngày trời trong nắng ấm.
Ngay từ lúc 0h00 vừa điểm, điện thoại của anh đã liên tục nhận được vô số lời chúc mừng sinh nhật. Duy chỉ có Quý Mạc là không nhắn gì cả.
Nhưng điều mà Cố Viễn Sâm không biết, là từ nhỏ Quý Mạc đã thiếu thốn tuổi thơ, cũng không có bạn bè thân thiết. Ngoài chuyện biết rằng sinh nhật thì phải có bánh kem và lời chúc mừng, cậu gần như không có khái niệm gì về việc "phải chúc đúng lúc 0h00".
Mãi đến khoảng tám giờ sáng, điện thoại của Cố Viễn Sâm mới nhận được một tin nhắn từ Quý Mạc: [Học trưởng, năm giờ chiều em đợi anh ở bãi đỗ xe.]
Vẫn không có câu "Chúc mừng sinh nhật." Có lẽ là muốn nói trực tiếp khi gặp nhau chăng?
Cố Viễn Sâm phát hiện bản thân lại đang chờ mong được nghe cậu ấy nói câu "Chúc mừng sinh nhật." Cái cảm giác này, mỗi ngày một kỳ lạ hơn.
Sáng nay anh thậm chí còn lấy từ tủ ra một bộ đồ trông khá trang trọng, nhưng đứng ngẩn ra một lúc, trong lòng thầm nghĩ: mình đang làm gì thế này?
Rõ ràng là chính anh đã nói sẽ không chấp nhận Quý Mạc. Cũng chính anh ép cậu phải rời khỏi đây sau một năm. Vậy thì bây giờ, mình đang làm gì vậy?
Cố Viễn Sâm nhíu mày, cất bộ đồ kia lại, tùy tiện lấy một bộ thường phục.
Lúc này, một người bạn trong khoa khá thân với anh gọi điện đến, hỏi xem hôm nay anh có kế hoạch gì không. Cố Viễn Sâm vẫn còn đang vướng bận với những suy nghĩ mông lung vừa rồi, đáp lại có phần lơ đãng: "Gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là hỏi cậu hôm nay có đến trường không thôi."
"Tớ phải ghé qua chỗ giáo sư Phó buổi sáng, chiều còn có tiết."
"Ồ ồ, vậy cậu mấy giờ đi?"
Cố Viễn Sâm đáp: "Hôm nay tớ còn phải chuẩn bị tài liệu cho kỳ thực tập. Nếu mấy cậu định vụng trộm tổ chức sinh nhật cho tớ thì thôi khỏi đi."
Anh không nói với bạn rằng buổi tối mình đã có hẹn.
Dù vậy chuyện chuẩn bị tài liệu cũng không phải nói dối. Gần đây, cha anh Cố Kiềm Minh đã dặn dò rằng: lúc rảnh thì nên tới công ty làm quen dần. Sau khi hoàn thành nốt các tín chỉ còn lại ở trường, anh sẽ toàn tâm toàn ý bước vào kỳ thực tập.
Sau khi trò chuyện vài câu qua loa với bạn bè Cố Viễn Sâm cúp máy. Đúng lúc đó từ dưới lầu vọng lên tiếng của Lục Thu Viễn: "Viễn Sâm, con nhìn đồng hồ chưa? Giờ này rồi đấy."
Hôm nay Lục Thu Viễn không đi làm. Ông có hẹn gặp một người bạn cũ ở Đại học C để bàn chuyện công việc, dự định sẽ đi cùng xe với con trai.
Cố Viễn Sâm vội xuống lầu, dì Trương đã bày bữa sáng ra bàn.
Lục Thu Viễn thấy sắc mặt con hơi nhợt nhạt, liền hỏi han: "Hôm qua lại thức khuya à?". Ông đưa món quà đã chuẩn bị từ trước sang cho Cố Viễn Sâm, giọng ôn hòa: "Sinh nhật vui vẻ. Hôm nay ba không thể ở bên con cả ngày."
"Cảm ơn ba." Cố Viễn Sâm mỉm cười, sau đó giải thích: "Hôm qua cha có gửi một số tài liệu, con ngồi xem hơi muộn."
Lục Thu Viễn nghe vậy thì cau mày, không mấy hài lòng: "Việc học ở trường còn chưa kết thúc, rõ ràng đã bàn là học kỳ sau mới bắt đầu thực tập, ông ấy gấp gáp cái gì chứ?"
"Thật ra học trước một chút cũng không sao, ba đừng lo."
"Nhưng cũng không thể thức đêm như vậy. Con nhìn lại sắc mặt mình xem. Hôm nay là sinh nhật con, ông ấy rõ ràng biết mà vẫn..."
Dì Trương bưng lên một đĩa bánh xếp chiên nóng hổi, cười khẽ, cố gắng hòa giải không khí: "Cậu chủ là người thừa kế của nhà họ Cố, Cố tổng cũng chỉ là muốn dốc thêm chút tâm sức thôi. Ông đừng giận nữa, ăn thêm chút gì nhé?"
Lục Thu Viễn khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa. Ông hiểu rõ hơn ai hết, trong mắt Cố Kiềm Minh lợi ích của nhà họ Cố luôn đứng trên tất cả.
Chính vì vậy mà Kiềm Minh đối với Viễn Sâm, người thừa kế tương lai lúc nào cũng nghiêm khắc đến gần như khắc nghiệt.
Vì Cố gia, Cố Kiềm Minh là kiểu người có thể đánh đổi mọi thứ, kể cả hôn nhân và tình yêu.
Hơn hai mươi năm trước, ông từng gặp một Omega có độ phù hợp khá cao với mình. Người đó gần như phải lòng ông ngay từ lần đầu gặp mặt, từng tha thiết bày tỏ tình cảm.
Thế nhưng Cố Kiềm Minh vẫn không chút do dự từ chối. Thậm chí ông còn ngăn cản người đó đến gần mình lần nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!