Chương 43: (Vô Đề)

Kỳ nghỉ đông dài đằng đẵng của Đại học C cuối cùng cũng kết thúc.

Trần Duệ đến trường sớm hơn Quý Mạc một ngày. Lâu rồi không gặp, cậu vừa thấy Quý Mạc liền ôm lấy cậu một cái thật nhiệt tình.

Hai người vừa trò chuyện vừa cười đùa, cùng nhau quay về ký túc xá sắp xếp hành lý, rồi rủ nhau ra căn tin ăn cơm. Trên đường đi, họ gặp vài bạn cùng chuyên ngành của Quý Mạc. Những người bạn ấy đều rất nhiệt tình chào hỏi cậu.

Thế nhưng thái độ của Quý Mạc lại vô cùng lãnh đạm, trả lời hờ hững khiến mấy người kia lúng túng không thôi.

Trần Duệ cảm thấy như vậy không ổn, liền hỏi: "Cậu với đám bạn trong lớp giờ vẫn thế à? Này, cậu phải sửa cái tính này đi thôi. Lỡ đâu bị cô lập thì sao?"

Quý Mạc khẽ cười, không mấy muốn tiếp tục chủ đề này, chỉ thờ ơ đáp: "Không sao đâu."

"Thôi được rồi, nói ra cậu cũng chẳng thích nghe, vậy không nói nữa." Trần Duệ cúi đầu ăn vài miếng rau xào, vừa nhai vừa lẩm bẩm. Quý Mạc phát hiện hôm nay cậu gọi toàn món chay, vừa định hỏi thì đã nghe Trần Duệ than: "Phiền thật đấy, dạo này mình béo lên rồi, phải giảm cân thôi."

Nhưng rõ ràng Trần Duệ so với học kỳ trước còn gầy hơn, sắc mặt cũng hơi xanh xao thiếu sức sống.

Vì lo lắng, Quý Mạc không hỏi thẳng, chỉ đẩy chén trứng hấp của mình đến trước mặt cậu, thử thăm dò: "Mình gọi hơi nhiều. Món này không gây tăng cân, cậu ăn không?"

"Cái dạ dày của cậu cũng nhỏ thật đấy. Không ăn thì phí quá." Trần Duệ lầu bầu, tỏ vẻ "bất đắc dĩ" nhận lấy chén trứng, vài thìa là ăn sạch bách.

Một bữa cơm xong, cả hai đều cảm thấy hài lòng. So với thời cấp ba, đồ ăn ở căn tin đại học đúng là ngon hơn hẳn. Mỗi lần nhắc đến bữa trưa ở trường cấp ba, Trần Duệ lại chỉ biết lắc đầu.

Cuối bữa, cậu hỏi: "Học kỳ này bọn mình đều chọn môn thể chất là cầu lông đúng không?"

"Muốn đi mua vợt chung không?"

"Không cần đâu, mình mượn vợt cũ của một đàn anh trong khoa rồi. Môn thể chất qua loa cho có là được mà."

Trần Duệ vừa thờ ơ trò chuyện cùng Quý Mạc, phần lớn thời gian là để trút bầu tâm sự về bạn cùng phòng Lâm Tự.

"Cậu còn nhớ chuyện trước mình kể với cậu không?" Trần Duệ vừa nói vừa ghé lại gần, giọng bí mật.

Quý Mạc ngơ ngác, không nhớ ra nổi.

Trần Duệ đập nhẹ chân xuống sàn: "Chuyện mình nghi ngờ Lâm Tự là nam giả gái ấy!"

"..."

"Hôm qua cậu ta cũng về ký túc, cậu đoán xem mình phát hiện gì?" Trần Duệ đảo mắt một vòng nhìn quanh, rồi ghé sát tai Quý Mạc thì thầm: "Tớ thấy trong vali cậu ta có q**n l*t nam! Còn trùng mẫu với cái của mình!"

Cậu suýt nữa tưởng Lâm Tự ăn cắp đồ của mình, suýt nhảy dựng lên luôn. May mà vẫn còn giữ được chút lý trí, thấy Lâm Tự cao to lực lưỡng liền âm thầm quay lại kiểm tra tủ quần áo, đếm từng chiếc một xem có thiếu cái nào không, nếu không hiểu lầm người ta thì ngại chết mất.

"..."

"Sao cậu không nói gì?"

"Biết đâu là của bạn trai cậu ta?" Quý Mạc không nhịn được, cũng hạ giọng góp lời, bản chất con người chung quy vẫn là thích hóng chuyện.

"Làm gì có! Đó là đồ lót của nam Omega, Alpha nào lại mặc thứ đó, nếu có mặc thì chắc chắn có vấn đề rồi." Trần Duệ nghiêm mặt siết nắm tay: "Bảo sao mỗi lần đến lượt là cậu ta chiếm nhà tắm lâu thế, chắc là đang thay đồ nữ!"

Cậu thề rằng mình nhất định sẽ vạch trần chân tướng, mục tiêu cuối cùng là ép Lâm Tự rút ngắn thời gian dùng nhà tắm lại.

Quý Mạc thầm nghĩ, nếu Trần Duệ đem hết tâm tư này áp dụng vào học hành, chắc học bổng toàn khoa cũng đến tay cậu ấy rồi.

Học kỳ trước thành tích của Quý Mạc rất xuất sắc, giành được học bổng loại nhất. Cậu dự định dùng số tiền học bổng ấy để mua quà sinh nhật cho Cố Viễn Sâm, chứ không phải dùng tiền của nhà họ Quý.

Bởi nếu dùng tiền của nhà họ Quý, món quà đó dường như không còn là của cậu tặng nữa. Với Quý Mạc, điểm khác biệt ấy lại vô cùng quan trọng.

Chiều hôm đó không có tiết học, Quý Mạc cố tình một mình bắt xe đến trung tâm thành phố, tìm đến cửa hàng giày thể thao mà Lục Trạch An từng nhắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!