Chương 42: (Vô Đề)

Lục Trạch Lâm bị ép làm tài xế cho hai người họ, vì Hạ Thần cấm tiệt không cho Lục Trạch An lái xe ra ngoài, còn tịch thu luôn bằng lái của cậu. Mà Quý Mạc thì vẫn chưa thi đậu bằng lái.

"Anh thề mai sẽ chăm chỉ học hành tử tế!" Lục Trạch An cuối cùng cũng bước ra được khỏi cổng nhà, hào hứng giơ tay thề với Lục Trạch Lâm đang mặt lạnh như tiền. Sau đó quay sang nói với Quý Mạc: "Tháng sau là sinh nhật anh Sâm rồi đó, cậu nghĩ xong định tặng gì chưa?"

Thật ra trong lòng Quý Mạc vẫn luôn canh cánh chuyện này: "Vẫn chưa nghĩ ra."

Cố Viễn Sâm dường như chẳng thiếu thứ gì. Hơn nữa, Quý Mạc cũng không chắc liệu anh có mời mình dự tiệc sinh nhật không.

Nhưng dù Cố Viễn Sâm không mời, Quý Mạc vẫn định tặng quà.

Trước đó cậu đã xem rất nhiều mẫu đồng hồ trên mạng, nhưng vẫn chưa thể quyết định được. Bởi lẽ chiếc đồng hồ mà Cố Viễn Sâm đang đeo đã rất đẹp và đắt tiền rồi. Còn mấy món như quần áo, khăn choàng thì lại quá bình thường.

Cậu chưa từng tặng quà sinh nhật cho ai bao giờ, thật sự không biết nên chọn gì cho phù hợp.

Vì thế Quý Mạc hỏi Lục Trạch An: "Anh An, năm ngoái anh được tặng gì vào sinh nhật vậy? Em muốn tham khảo chút."

"Chiếc xe này." Lục Trạch An chỉ vào chiếc xe mà họ đang ngồi.

"..."

"Đừng nhìn tôi kiểu đó chứ, đây là phần thưởng ba tôi dùng tiền thưởng cuối năm mua cho đấy nhé! Không phải tôi tự mở miệng xin đâu." Lục Trạch An bắt đầu khoe khoang, mặt mày rạng rỡ như thể đang nói: "Ba thương tôi nhất đấy!. Khiến Lục Trạch Lâm đang lái xe chỉ biết im lặng bất lực.

Lục Trạch Lâm lập tức vạch trần: "Rõ ràng là anh bảo có xe rồi sẽ chăm chỉ học hành. Ba chắc chắn đang hối hận vì đã tặng anh món quà đó."

Lục Trạch An làm bộ không nghe thấy, quay sang tiếp tục nói với Quý Mạc: "Vì cậu còn chưa quyết định tặng gì, khụ khụ, tôi có thể cho cậu một gợi ý."

Cậu lấy điện thoại ra, mở album ảnh đưa cho Quý Mạc xem một đôi giày thể thao, là mẫu đang rất hot vài năm gần đây của một thương hiệu nổi tiếng: "Chính là đôi này, cậu tặng anh Sâm, đảm bảo anh ấy sẽ thích."

Quý Mạc không rành lắm về giày thể thao, nhưng vẫn nghiêm túc ghi nhớ lại.

"Còn nữa, tôi nói cậu biết một tin tốt, năm nay anh Sâm không định tổ chức sinh nhật." Lục Trạch An nắm nhiều nguồn tin bên lề, mà lần nào cũng đáng tin cả.

"Nhưng em nhớ học trưởng năm nào cũng tổ chức mà?"

"Đúng, nhưng mấy hôm trước Từ Phong hỏi rồi, anh ấy nói năm nay không định tổ chức."

Dù sao thì năm nay Cố Viễn Sâm cũng phải đến tập đoàn nhà họ Cố thực tập, việc bận tới tấp, không còn tâm trí đâu mà lo chuẩn bị sinh nhật. Mà thật ra trước giờ những buổi tiệc sinh nhật của anh phần lớn đều do Lục Thu Viễn hoặc bạn bè thân thiết đứng ra sắp xếp. Với anh mà nói, tiệc sinh nhật rôm rả cũng chỉ giống như một bữa tụ họp ăn uống bình thường mà thôi.

"Anh ấy đã không định tổ chức tiệc, vậy chẳng phải có nghĩa là hôm đó anh Sâm rảnh sao? Cậu có thể hẹn riêng anh ấy mà! Đây mới là trọng điểm đó!"

Lục Trạch An cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có để thúc đẩy tình cảm giữa hai người. Chỉ cần Quý Mạc mang quà đến, Cố Viễn Sâm chẳng lẽ lại không mời cậu ăn một bữa sao?

Thế nhưng Quý Mạc lại do dự: "Nhưng chẳng phải anh ấy không tổ chức vì quá bận à?"

"Chỉ ăn một bữa thôi mà, làm gì mà không có thời gian? Hơn nữa hôm đó ba tôi và chú Viễn đều có việc, không ai quấy rầy đâu. Quý Mạc, cơ hội khó có đấy!" Lục Trạch An tức giận vỗ lên vai cậu một cái, như kiểu "uổng công dạy bảo": "Xông lên!"

"..."

"Lên đi, nghe rõ chưa?" Lục Trạch An siết chặt nắm đấm, làm động tác cổ vũ.

"Được, vậy... em thử xem!" Quý Mạc cũng giơ tay lên nắm lại, động tác hơi vụng về.

Lục Trạch Lâm ngồi phía trước bị màn đối thoại ấy chọc cười. Cậu liếc nhìn gương chiếu hậu, bắt gặp Quý Mạc lúc này đang đỏ bừng cả vành tai, khẽ cười đầy ngượng ngùng.

Hệ thống sưởi trong xe hoạt động rất tốt, nhưng Lục Trạch Lâm lại cảm thấy có chút ngột ngạt, liền hé nhẹ cửa kính xe.

Thật kỳ lạ, rõ ràng cậu vốn không có độ tương thích cao với Omega mang hương hoa, thế mà mỗi lần ở trong không gian kín lại luôn có thể ngửi thấy mùi ngọt nhè nhẹ thoảng qua từ người Quý Mạc.

Lục Trạch Lâm là Alpha được huấn luyện tại trường quân đội, khả năng cảm nhận pheromone nhạy hơn hẳn người bình thường. Những dấu hiệu người khác không phát hiện ra, cậu vẫn có thể ngửi được đôi chút nhưng sẽ không bị ảnh hưởng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!