Chương 40: (Vô Đề)

Trong phòng, hơi thở của Quý Mộc trở nên dồn dập, thậm chí cậu còn sinh ra ảo giác tựa như xung quanh đều là vách đá cheo leo, chỉ cần hơi nhúc nhích một chút thôi sẽ rơi xuống tan xương nát thịt.

Cái chết trói chặt lấy cậu, nhưng lại chậm chạp không chịu mang cậu đi xuống địa ngục.

Nước mắt cậu thấm ướt cả gối, giọng nói yếu ớt vang lên: "Tại sao? Tại sao không để con chết đi? Ba không cho con chết, là để chiết xuất chút pheromone còn sót lại trong người con, dọn đường cho cái thứ ti tiện đó. Nhưng mẹ thì sao, mẹ thì tại sao chứ?"

Thà nhìn con sống không bằng chết, cũng không chịu để con được giải thoát?

Viên Lập Mân mím chặt đôi môi trắng bệch, không nói một lời.

Thấy vậy, Quý Mộc chuyển sang van xin.

"Mẹ ơi, con biết con sai rồi, con không nên làm những chuyện đó. Xin hãy cứu con, mẹ cứu con được không?" Cậu khóc lóc cầu khẩn: "Sau này con sẽ ngoan, các người bảo con làm gì, con cũng sẽ làm hết."

Viên Lập Mân run rẩy đưa tay lau nước mắt trên mặt cậu, giọng khẽ đến mức như sắp tan biến: "Cố gắng chịu thêm một chút, được không?"

Nghe đến đây, Quý Mộc tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Cậu và Viên Lập Mân đã rất lâu không gặp nhau, lần khó khăn lắm mới được gặp lại, thế mà lại nhận được câu trả lời tàn nhẫn đến vậy.

"Tiểu Mộc, chúng ta đợi thêm một chút." Viên Lập Mân siết chặt răng: "Nó sẽ không thành công đâu. Cố Viễn Sâm tuyệt đối sẽ không yêu nó chỉ vì pheromone."

Cuộc hôn ước này từ đầu đã là một thất bại.

Chỉ cần nó thất bại, thì nhất định phải quay về nhà họ Quý.

Tiếp nhận hình phạt mà nó nên gánh.

Cổ họng khản đặc, Quý Mộc bật cười lạnh như thể vừa nghe được một trò đùa nhạt nhẽo:

"Chín mươi phần trăm mức độ tương thích, mẹ lại nói Cố Viễn Sâm sẽ không thích nó? Chính nó đã cướp đi pheromone của con. Cố Viễn Sâm sao có thể không yêu nó cho được?!"

Cố Viễn Sâm rồi sẽ yêu nó đến điên cuồng, sẽ vì con số chín mươi phần trăm ấy mà hoàn toàn đánh mất bản thân, vì nó mà sống, vì nó mà chết!

Chỉ cần Quý Mạc thành công, thì Quý Mộc cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ thoát khỏi căn phòng giam cầm này.

Cậu sẽ bị biến thành "nguồn cung pheromone" suốt đời cho Quý Mạc, cho đến khi cạn kiệt, cho đến khi chết đi, cho đến khi tuyến thể tàn tạ này không thể sản sinh lấy một chút mùi hương hoa hồng nào nữa. Nhưng trước khi điều đó xảy ra, Quý Phong nhất định sẽ dùng mọi cách để người khác chiết xuất cho đủ lượng pheromone hoa hồng để nuôi sống Quý Mạc cả đời.

Tới lúc đó, cậu sẽ như rác rưởi bị vứt đi không thương tiếc!

"Không đâu!" Viên Lập Mân v**t v* gương mặt cậu, cố gắng hết sức để trấn an. "Cha con không cho mẹ gặp con, nên mẹ vẫn chưa có cơ hội nói với con bí mật này, đến cả ông ấy cũng không biết."

Đôi mắt Quý Mộc bừng mở, đỏ ngầu vì những đêm dài không ngủ. Cậu chỉ còn lại hận thù trong lòng. Nếu có một cơ hội, cậu sẽ dùng chính hàm răng đã rách nát của mình xé nát từng tấc da thịt của Quý Mạc.

Và điều mà Viên Lập Mân sắp nói sau đó là tia sáng duy nhất trong cuộc đời u tối của cậu.

Chín năm trước.

Tại bệnh viện H quốc.

Quý Mạc 11 tuổi cùng Quý Mộc ngồi trên hàng ghế dài ở khu nghỉ, vô cùng chán chường chờ Viên Lập Mân bước ra từ sau cánh cửa kia.

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến người ta khó chịu, ngay cả viên kẹo dâu trong tay Quý Mộc cũng không thể át đi được. Cả hai đều ghét nơi này.

Viên Lập Mân cũng vậy.

Năm đó bà còn rất trẻ, mặc một chiếc váy dài đỏ tươi, làn da trắng, dung mạo xinh đẹp, môi son khẽ mím lại thành một nụ cười khiến người ta rung động. Ngón tay bà thon dài, cầm một tờ phiếu xét nghiệm chỉ số tương thích pheromone, giữa chân mày khẽ nhíu lại, giọng mang theo vài phần khinh thường: "40%?"

Bác sĩ đáp: "Vâng, thiếu gia Quý tuy là loài hoa hồng hiếm gặp, nhưng độ tương thích với thiếu gia Cố rất thấp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!