Chương 39: (Vô Đề)

Ba giờ sáng.

Bầu trời đầy sao, trong căn hộ cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Lục Trạch An được Quý Mạc dìu vào phòng ngủ chính, say mềm ngủ thiếp đi. Từ Phong và Tiêu Thừa thì chẳng biết làm sao lại chiếm luôn phòng phụ. Lục Trạch Lâm nằm ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế lười ngoài phòng khách, bên chân là hai chai rượu trống không.

Còn Cố Viễn Sâm thì nghiêng đầu dựa trên chiếc sofa mềm mại, dưới đầu kê một chiếc gối tựa.

Quý Mạc là người duy nhất không uống rượu, liền lần lượt đắp chăn cho từng người, bật hết hệ thống sưởi.

Sau khi làm xong tất cả, cậu hoàn toàn không thấy buồn ngủ chút nào. Dù sao thì một đêm đón giao thừa vui vẻ thế này là điều hiếm hoi trong cuộc đời cậu.

Chiếc điện thoại bị bỏ quên suốt tối hiện lên tin nhắn: Trần Duệ gửi lì xì đầu năm cho cậu. Số tiền không nhiều, nhưng Quý Mạc vẫn rất vui, liền gửi lại một cái bao lì xì lớn hơn.

Trời đã khuya, Trần Duệ mãi vẫn chưa nhận, có lẽ là đã ngủ rồi.

Ngoài Trần Duệ ra, điện thoại của Quý Mạc còn có một tin nhắn từ Hàn Sâm gửi đến: [Chúc mừng năm mới.]

Băng tuyết trong lòng Quý Mạc đến hôm nay đã tan thành nước. Cậu trở nên đặc biệt dịu dàng: [Chú Sâm, hôm nay cháu mới hiểu ra, thì ra Tết là một điều vui vẻ đến thế. Dù ở H quốc không ăn Tết vào hôm nay, cháu vẫn chúc chú năm mới an lành.]

Lần đầu tiên cậu nhắn một đoạn dài như vậy cho Hàn Sâm.

Nhưng Hàn Sâm không trả lời........

Chiếc giường trong phòng ngủ chính rất rộng, vốn dĩ là để Quý Mạc và Lục Trạch An ngủ chung. Thế nhưng Quý Mạc không ở lại đó, mà cầm theo một chiếc chăn lặng lẽ đến ngồi cạnh Cố Viễn Sâm.

Tiếng kim giây tích tắc trên bức tường như được phóng đại trong đêm yên tĩnh. Quý Mạc nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Cố Viễn Sâm, tim cậu như được hóa thành một bát mật, ngọt lịm tan chảy, rồi dính chặt lấy người bên cạnh, thế nào cũng không rời đi được nữa.

Ánh mắt cậu say mê dừng lại trên từng đường nét rõ ràng của anh, từ hàng mi, sống mũi, đến bờ môi.

Rất hiếm khi cậu được ngắm Cố Viễn Sâm ở khoảng cách gần đến vậy.

So với Cố Viễn Sâm năm xưa trong vườn hoa sơn chi, giờ đây anh càng thêm tuấn tú. Chỉ một cái nhìn thế này thôi cũng đủ in sâu để lại dấu ấn vào tim Quý Mạc.

"Anh." Quý Mạc khẽ gọi trong lòng.

Cố Viễn Sâm khẽ động đậy một chút, nhưng mắt vẫn nhắm, chưa tỉnh.

Trong men rượu còn sót lại, pheromone vị trà đắng từ cơ thể anh vô tình chạm vào chóp mũi của Quý Mạc, như một cái hôn thật khẽ.

Cậu bị luồng pheromone ấy mê hoặc đến xao động, lý trí phút chốc tan rã, như thể bị ai đó dịu dàng cởi bỏ từng lớp phòng bị trong tim.

Cậu lặng lẽ nghiêng người, liều lĩnh làm ngơ lời cảnh cáo trước đây của Cố Viễn Sâm, nhẹ nhàng hôn trộm lên má anh. Chỉ như chuồn chuồn lướt nước, thoáng qua rồi rời đi, cứ như sợ sẽ đánh thức người ấy.

Rõ ràng là ban nãy lúc xem phim cậu cũng đã lén hôn rồi. Nhưng lần này chỉ một hành động nhỏ thôi cũng khiến trái tim cậu nghẹn cứng nơi cổ họng, đập dồn dập như tiếng trống vang lên trong lồng ngực.

"Thình thịch, thình thịch."

Quý Mạc thậm chí còn sợ nhịp tim của mình sẽ làm Cố Viễn Sâm tỉnh giấc. Cậu nuốt vội một ngụm không khí, cố ép tiếng tim đập ấy lắng xuống.

May mắn thay, Cố Viễn Sâm vẫn chưa tỉnh.

Yết hầu Quý Mạc khẽ chuyển động, h*m m**n trong tim cậu dần hòa tan trong hương trà đắng dịu nhẹ kia. Cảm giác rằng đây là một cơ hội khó có được khiến cậu lần nữa cúi xuống, nhắm mắt lại hôn lên khóe môi anh, rồi môi dưới, từng lần, từng lần, nhẹ nhàng mà kiên định. Trong lòng lặp đi lặp lại một câu: "Cơ hội khó có được."

Cậu vừa tham lam, vừa non nớt, đến mức ngay cả đoá sơn chi ẩn dưới lớp cánh hồng cũng sắp bung nở.

"Anh." Quý Mạc mở mắt, hàng mi khẽ run dưới làn sương mưa mờ ảo, giọng nói nhẹ như thì thầm: "Em thích anh."

"Nếu như, nếu như anh cũng có thể thích em một chút thôi thì tốt biết mấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!