Chương 38: (Vô Đề)

Rất nhanh đã đến ngày Giao thừa.

Khoảng năm giờ chiều, chị Trương đã chuẩn bị xong bữa cơm tất niên, sau đó sớm quay về nhà mình đón năm mới. Ngày hôm nay đối với bất kỳ ai mà nói cũng đều rất quan trọng.

Điều khiến Lục Thu Viễn bất ngờ là khoảng sáu giờ Cố Kiềm Minh lại trở về nhà.

"Anh không phải nói là đi công tác sao?" Lục Thu Viễn bước tới, nhìn thấy trên vai Cố Kiềm Minh còn vương tuyết. Giao thừa năm nay trời đang có tuyết rơi.

Cố Kiềm Minh nhìn anh một cái, cảm xúc trong mắt không rõ ràng, nhưng dù gì vẫn là người một nhà: "Tôi đã dời công việc lại rồi."

Lục Thu Viễn không đưa tay phủi tuyết giúp anh, chỉ đứng đối diện, có chút không thoải mái trước lời nói ấy.

Cuối cùng, Lục Thu Viễn khẽ thở ra một hơi: "Viễn Sâm đã lớn rồi, thật ra anh không cần làm vậy nữa. Giữa chúng ta vốn dĩ là một cuộc hôn nhân thương nghiệp, thằng bé cũng đã hiểu được rồi. Vậy nên nếu anh muốn đi đâu đón Tết cứ tự nhiên."

Ngôi nhà này vốn đã không còn dấu vết sinh hoạt của Cố Kiềm Minh. Lục Thu Viễn đã quen, Cố Viễn Sâm cũng quen rồi.

"Thu Viễn, em vẫn luôn hiểu lầm tôi." Anh dừng lại tại chỗ, trong mắt ánh lên chút sáng giống như ánh đèn trong nhà: "Tôi không có người khác."

Lục Thu Viễn không tin. Trong lòng anh vốn sáng như gương, vậy mà lại duy chỉ nhìn lầm người này. Có lẽ qua bao nhiêu năm, sự tin tưởng đã dần dần cạn kiệt.

Cũng có lẽ, họ từ đầu đến cuối chưa từng thực sự hiểu nhau.

"Vào ăn cơm đi, lát nữa tôi còn phải đến trung tâm nghiên cứu làm thêm." Lục Thu Viễn xoay người, trên người mang theo hương thơm nhàn nhạt. "Đúng rồi, hôm nay Tiểu Mạc cũng ở đây, anh đừng mặt lạnh dọa nó sợ."

"Ừ." Cố Kiềm Minh có hơi ngạc nhiên khi biết Quý Mạc sẽ ăn Tết ở nhà mình, nhưng nghĩ chắc là do Lục Thu Viễn sắp xếp nên ông cũng không hỏi nhiều, chỉ đổi đề tài: "Lát nữa để tôi đưa em qua đó."

Lục Thu Viễn hơi ngừng lại, cười nhạt giữ khoảng cách: "Không cần đâu, tôi tự lái xe qua."

Còn Quý Mạc đang ngồi ngay ngắn trước bàn ăn thì rõ ràng không ngờ sẽ gặp Cố Kiềm Minh giữa bữa cơm tất niên.

Từ trước đến nay, Cố Kiềm Minh luôn là người nghiêm nghị. Quý Mạc không dám nói nhiều trước mặt ông. Người như Cố Kiềm Minh từng dạn dày trên thương trường, ánh mắt còn sắc bén hơn cả lời nói. Quý Mạc sợ chỉ cần cậu lơ đãng một chút thôi, sẽ để lộ sơ hở trước mặt ông ấy.

Thế nên bữa cơm tất niên này cậu ăn vô cùng nghiêm túc và cẩn thận.

Bởi vì có mặt Cố Kiềm Minh, ngay cả Lục Thu Viễn cũng trở nên ít lời hơn, mà Cố Viễn Sâm vốn dĩ đã ít nói. Vậy nên trên bàn ăn ngoài tiếng bát đũa va chạm, gần như chẳng còn âm thanh nào khác.

Cố Kiềm Minh chỉ ăn được vài miếng rồi buông đũa xuống: "Xem ra là tôi khiến không khí nặng nề rồi."

Lục Thu Viễn đáp thẳng: "Anh biết vậy là được rồi."

Quý Mạc suýt nữa bị sặc thức ăn.

Cố Viễn Sâm khẽ lên tiếng, định phá vỡ sự căng thẳng: "Ba."

Cố Kiềm Minh cũng không vì lời của Lục Thu Viễn mà tức giận, chỉ bất đắc dĩ khẽ cong môi, trong lòng cũng rõ mấy năm qua chính mình đã bỏ mặc Lục Thu Viễn, khiến anh nguội lạnh, hết lần này đến lần khác thất vọng về mình.

Ông không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy khoác áo ngoài rồi bước thẳng ra cửa.

Phía sau Cố Viễn Sâm vội vàng đuổi theo mấy bước: "Cha! Hôm nay là Giao thừa mà."

Cố Kiềm Minh vươn tay, vỗ vỗ lên vai con trai.

Ông nhìn đứa con trai cao gần bằng mình, giọng điệu trước sau vẫn chẳng bao giờ là dịu dàng: "Ở độ tuổi của con, điều quan trọng là học hành và sự nghiệp. Đừng vì sự cố chấp của ba mà cũng chìm đắm vào chuyện tình cảm. Con biết nhà họ Quý đang toan tính gì rồi đấy. Ba thì bị chỉ số tương thích làm mờ mắt, nhưng con không thể như thế."

Những lời cảnh tỉnh này Cố Kiềm Minh chưa từng nói trước mặt Lục Thu Viễn.

"Con là một Alpha xuất sắc, không nên bị thứ gọi là 'tương thích pheromone' che mờ lý trí. Quý Mục không phải một người bạn đời lý tưởng, sau lưng cậu ta là cả một gia đình họ Quý đầy tham vọng."

Ngay từ đầu, Cố Kiềm Minh đã không xem trọng nhà họ Quý. Với ông, những thủ đoạn làm ăn thấp kém của Quý Phong từ lâu đã chẳng đáng để mắt. Việc duy trì quan hệ hòa nhã với nhà họ Quý chẳng qua cũng chỉ vì không muốn để Lục Thu Viễn buồn lòng mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!