Thế là Quý Mạc và Cố Viễn Sâm bắt đầu có bức thư đầu tiên trao đổi với nhau.
Ban đầu mỗi lần viết thư xong, Quý Mộc đều kiểm tra rất kỹ, thậm chí còn nổi giận: "Ai cho cậu vẽ hoa sơn chi vào thư? Lỡ như mẹ muốn kiểm tra thì sao? Cậu định hại tôi bị mắng à? Cậu biết rõ mẹ ghét hoa sơn chi nhất, cũng ghét cậu nhất!"
Quý Mạc bị mắng một trận tơi tả, bị buộc phải viết những bức thư mang vẻ miễn cưỡng, dối lòng.
Thỉnh thoảng, vì sợ sự thật bị bại lộ, Quý Mộc cũng sẽ vứt cho cậu vài viên kẹo dâu làm "thù lao", như thể đây chỉ là một giao dịch giữa những đứa trẻ cùng tuổi. Một bức thư, một viên kẹo. Ngọt ngào đến ngây ngất, nhưng bên trong lại giấu sẵn lưỡi dao.
Rồi sẽ có một ngày.
Hoặc là sự thật bị phơi bày, và Quý Mạc sẽ bị Viên Lập Mân trừng phạt tàn nhẫn. Hoặc là cậu sẽ phải tận mắt chứng kiến Quý Mộc và Cố Viễn Sâm trở thành một cặp trời sinh, còn bản thân thì tay trắng chẳng còn gì cả.
Dù thế nào cũng chỉ có hai kết cục ấy, mà Quý Mạc sớm đã chuẩn bị tinh thần rồi.
Cậu hiểu rất rõ Cố Viễn Sâm sẽ không bao giờ thích một kẻ tối tăm và dơ bẩn như mình.
Đặc biệt là về pheromone... Mùi hoa sơn chi của cậu và mùi trà đắng của Cố Viễn Sâm độ tương thích chỉ có 40%.
Bọn họ sẽ không thể yêu nhau, khoảng cách về thân phận cũng định sẵn rằng đến làm bạn cũng là điều xa vời.
Thế nhưng trong những bức thư, theo năm tháng trôi đi, Quý Mạc dần lớn lên, Cố Viễn Sâm cũng dần trưởng thành. Giữa họ bắt đầu có sự thấu hiểu âm thầm. Cố Viễn Sâm đã phải lòng "Quý Mộc", một "Quý Mộc" dịu dàng, lương thiện mà Quý Mạc cố ý tạo nên trong thư.
Từ đó, hết bức thư này đến bức thư khác đều chất chứa biết bao kỳ vọng của Quý Mạc.
Cách Cố Viễn Sâm ngày càng nghiêm túc hồi âm khiến Quý Mạc dần sinh ra sự ỷ lại, cũng khiến cậu say mê với mối quan hệ thoáng qua chỉ tồn tại giữa những dòng chữ. Bởi chỉ trong những bức thư ấy, Cố Viễn Sâm mới là người yêu cậu.
Còn con người thật của Quý Mạc, chưa từng là như thế.
Cậu sẽ đánh nhau với đám bạn học bắt nạt mình, dùng chính những cách Hàn Sâm dạy "ăn miếng trả miếng". Cậu cũng sẽ lạnh lùng tính toán, làm mọi thứ chỉ để có lợi cho bản thân. Cậu sống khép kín, u ám, ít nói, nhưng lại có thể dùng thành tích đứng đầu lớp để lấy lòng giáo viên, trở thành "học sinh ngoan trầm lặng" trong mắt thầy cô.
Quý Mạc là một người rất kỳ lạ, cậu như có hai mặt đối lập hoàn toàn.
Chỉ có Hàn Sâm là người hiểu rõ đó là bản năng sinh tồn của Quý Mạc. Để sống sót trong nhà họ Quý, cậu buộc phải mang mặt nạ: khi thì sắc bén, khi thì yếu đuối.
Sự dịu dàng hay lương thiện, vốn chẳng bao giờ là thứ thuộc về cậu.
Cậu không phải như vậy. Mà Quý Mộc cũng chưa từng là như vậy.....
Vài ngày sau, Lục Thu Viễn kéo vali trở về nhà.
Cố Viễn Sâm có việc vắng nhà, Quý Mạc lúc ấy đang ngồi một mình trên sofa đọc một cuốn sách chuyên ngành lấy từ thư phòng.
Thấy Lục Thu Viễn trở về, cậu lập tức đứng dậy.
"Cháu chào chú Lục."
Vết thương trên trán Quý Mạc đã được cắt chỉ, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhờ những món canh bồi bổ mà dì Trương nấu cho mỗi ngày. Cậu có phần ngượng ngùng chào hỏi, rồi nhân tiện kể luôn chuyện mình đang cố gắng tìm chỗ trọ ngắn hạn, cam đoan sẽ dọn ra trước đêm giao thừa để không làm phiền đến năm mới của nhà họ Cố.
Cậu biết rõ chú Lục ghét nhất là mấy câu khách sáo kiểu này, nhưng vẫn cố tình nói ra.
Lục Thu Viễn mặc kệ bản thân còn đang mệt mỏi, chỉ thấy thương xót nhìn cậu: "Không cần tìm nữa, vết thương của cháu vẫn chưa khỏi hẳn, sống một mình bên ngoài chú cũng không yên tâm."
Dù sao đi nữa, vết thương ấy cũng là vì đỡ đòn thay Cố Viễn Sâm, Lục Thu Viễn nào nỡ để cậu dọn đi.
"Nhưng cháu ở lại thế này, có khi nào làm phiền mọi người quá không ạ."
"Ba của Viễn Sâm năm nay đi công tác, trong nhà chỉ còn mình chú với nó. Cháu ở lại nhà cũng có thêm tiếng người." Lục Thu Viễn dịu giọng: "Sáng nay chú đã gọi điện cho mẹ cháu rồi, bảo với cô ấy năm nay cháu sẽ đón Tết cùng nhà chú."
Vừa nghe đến chuyện Lục Thu Viễn đã gọi điện cho Viên Lập Mân, Quý Mạc lập tức căng thẳng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!