Chương 36: (Vô Đề)

Dưới tiếng thúc giục của dì quản lý ký túc xá, Quý Mạc kéo theo vali mệt mỏi rời khỏi tòa nhà.

Theo kế hoạch ban đầu, vào ngày kia hoặc muộn hơn một chút, cậu sẽ gọi cho Cố Viễn Sâm, nói rằng mình vẫn chưa tìm được chỗ ở, cố gắng gợi lên lòng thương hại để anh chủ động mời mình đến nhà họ Cố tá túc.

Nhưng điều Quý Mạc không ngờ tới là dưới khoảng sân trống trước ký túc xá, xe của Cố Viễn Sâm vẫn còn đậu đó.

Anh vẫn chưa rời đi.

Trong tầm mắt cậu, Cố Viễn Sâm đang tựa lưng vào cánh cửa xe, vóc dáng cao gầy hòa vào nền tuyết đầu đông. Anh vừa kết thúc một cuộc điện thoại, nơi chân mày còn vương vài bông tuyết chưa tan.

Từ đầu đã không thấy bóng dáng Từ Phong, chắc là đã quay về phòng thu dọn đồ đạc.

Quý Mạc siết chặt tay nắm kéo vali, trong lòng trào lên những cảm xúc rối bời. Cơn gió lạnh tạt qua má, nơi nước mắt vừa lăn xuống vẫn còn ran rát đau.

Cố Viễn Sâm luôn khiến cậu vỡ vụn những toan tính đã định, nhưng đồng thời họ lại từng bước đi đúng theo con đường cậu đã vạch ra, không lệch một ly.

Cố Viễn Sâm thản nhiên bước tới, mở lời: "Trước khi tìm được chỗ ở, có muốn đến nhà tôi ở tạm không?"

"......"

"Em đã thay tôi đỡ một cú đập bằng chai rượu, tôi nợ em một ân tình." Cố Viễn Sâm chau mày, đứng đó chờ câu trả lời từ Quý Mạc. "Em biết mà, tôi không thích mắc nợ ai."

Đôi mắt Quý Mạc vừa mới khóc, ánh đỏ nơi khóe mắt rơi thẳng vào ánh nhìn của Cố Viễn Sâm.

"Sao thế?" Cố Viễn Sâm hỏi tiếp.

Quý Mạc mím chặt môi, chỉ vì một câu hỏi quan tâm của anh mà nước mắt lại trào ra.

"Sao em lại khóc nữa rồi?" Cố Viễn Sâm không hiểu, đành bước lên gần nghiêng người nhìn kỹ vết thương trên trán cậu, trong giọng mang theo chút căng thẳng: "Là vết thương trên đầu đau à?"

Câu nói ấy được thốt ra với giọng điệu nhẹ bẫng, dịu đến mức như sợ chỉ cần nặng lời một chút thôi, sẽ khiến Quý Mạc thêm tổn thương.

Quý Mạc hoảng hốt lấy mu bàn tay lau nước mắt, càng lau càng nhiều, bao nhiêu tủi thân bấy lâu bỗng dâng trào không kiểm soát nổi.

Là những tủi thân từ thuở bé. Là những ấm ức suốt quãng thời gian vừa qua. Là cả nỗi mệt mỏi không biết bám vào đâu trong khoảnh khắc này.

Chúng ùa đến như cơn lũ, cuốn trôi toàn bộ tức giận trong lòng cậu, để lại sự mềm yếu đầy tuyệt vọng. Trước mặt Cố Viễn Sâm, cậu luôn trở nên nhỏ bé, vụng về, yếu đuối và bất lực như một thằng nhóc chẳng làm được gì nên hồn.

"Tôi đưa em đi bệnh viện." Cố Viễn Sâm nói dứt khoát, tiện tay kéo lấy vali của cậu.

Quý Mạc khẽ lắc đầu, rồi đột ngột nói: "Em không muốn ở một mình."

"Tôi sẽ ở bên em." Cố Viễn Sâm ngập ngừng một chút, rồi nhẹ nhàng đưa tay vỗ lên vai cậu như một cách an ủi.

Quý Mạc nghẹn ngào, đưa tay níu lấy vạt áo anh: "Anh Viễn Sâm, anh từng nói... nếu đau thì phải nói với anh."

"Thì nên đến bệnh viện ngay, đúng không?" Cố Viễn Sâm thúc giục.

Một người sốt ruột vì lo lắng. Một người lại như chẳng nghe thấy gì.

"Anh Viễn Sâm, giờ em đau lắm."

Nhưng em không cần đến bệnh viện.

Bệnh viện không chữa được vết thương trong tim em.

Nó đã mục ruỗng từ lâu rồi. Chỉ có cạo tận xương, loại tận gốc độc mới mong mọc lên đó một đoá sơn chi mới.

Hoặc cũng có thể, sẽ chẳng bao giờ còn có sơn  nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!