Chuyện cũ năm xưa, vốn dĩ không nên khơi lại.
Có những lúc, không biết có lẽ lại là một dạng hạnh phúc. Vì vậy, mẹ ruột của Quý Mạc, bà Tuệ Tưu chưa từng nói với cậu những bí mật đã được bà chôn sâu dưới lớp đất, khép lại mãi mãi.....
Chín năm trước.
Một tháng trước khi Tuệ Tưu tự sát, bà từng hẹn Hàn Sâm khi ấy mới chỉ 25 tuổi đến nhà dùng bữa.
Vẫn là vài món ăn gia đình giản dị mà đậm đà, cùng một chai rượu trắng.
Năm tám tuổi, Tuệ Tưu mất cha mẹ nuôi trong một vụ tai nạn, từ đó lớn lên ở trại trẻ mồ côi. Mười tám tuổi, bà bắt đầu tự lập, bươn chải mưu sinh, và cũng từ đó rèn được một tay nghề nấu ăn tuyệt vời. Trong mắt Hàn Sâm, Tuệ Tưu luôn là người phụ nữ có thể khiến những ngày tháng nghèo khổ trở nên có vị, có hồn.
Hôm đó, chính bà là người chủ động rót đầy chén rượu mời anh, nhẹ nhàng cảm ơn vì những năm tháng anh đã âm thầm chăm sóc hai mẹ con.
Dưới ánh đèn ấm áp, Hàn Sâm uống rượu, đối diện người phụ nữ dịu dàng như nước trước mắt, trong lòng không khỏi dậy lên nỗi khao khát. Anh thích Tuệ Tưu, từ năm mười lăm tuổi gặp bà lần đầu đã đem lòng say mê. Nhưng Hàn Sâm chỉ là một đứa con trai nghèo, một kẻ lang thang đầu đường xó chợ. Những gì anh có thể làm, chỉ là thỉnh thoảng đến thăm nom, giúp đỡ cuộc sống mẹ con họ, ngoài ra chẳng có gì hơn.
Đối diện với Tuệ Tưu xinh đẹp, chàng trai trẻ Hàn Sâm vừa tự ti, vừa mang trong mình h*m m**n và khát khao, những thứ luôn song hành với bản tính ti tiện anh cố giấu kín.
Thế nhưng những suy nghĩ đó thường chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc, rồi nhanh chóng bị lý trí đè nén.
"Thật ra người phải cảm ơn là anh mới đúng. Năm đó nếu không nhờ em cứu anh, đưa anh vào bệnh viện, có lẽ anh đã không còn trên đời rồi."
Năm ấy Hàn Sâm còn trẻ người non dạ, bị kẻ thù mai phục đánh hội đồng trong một con hẻm, vết sẹo trên mặt anh cũng là từ lần đó mà có.
Những lời Hàn Sâm nói không phải bằng ngôn ngữ của nước H. Vì Tuệ Tưu, anh đã cố gắng học ngoại ngữ.
Anh nói: "Anh sẽ ở bên em suốt đời."
Đó giống như một lời tỏ tình gián tiếp. Chàng trai trẻ Hàn Sâm mặt đỏ bừng, hai tay căng thẳng nắm lấy ống quần, chân thành nói: "Còn cả Tiểu Mạc nữa, anh sẽ coi thằng bé như con ruột! Em biết mà, nó luôn rất quý anh."
Nói đến đây, Hàn Sâm xấu hổ cười một cái.
Tuệ Tưu mím môi nở nụ cười nhẹ vô cùng dịu dàng. Bà lặng lẽ lắng nghe Hàn Sâm nói xong, rồi lại rót đầy chén rượu cho anh.
"Hàn Sâm."
"Anh đây!"
Ánh mắt Tuệ Tưu long lanh, tựa như ánh trăng rơi xuống hồ nước tĩnh lặng: "Từ mai trở đi, đừng đến tìm em nữa."
Hàn Sâm như bị ai đó đánh một cú vào ngực, sững sờ không nói nên lời, nụ cười còn dang dở nơi khóe môi chợt đông cứng lại. Anh trân trối nhìn Tuệ Tưu, ánh mắt tràn đầy hoang mang.
"Tiểu Mạc đã được cha nó đón về rồi. Còn em cũng nên rời đi thôi." Giọng Tuệ Tưu nhẹ nhàng: "Bao năm qua, cảm ơn anh đã chăm sóc mẹ con em. Nhưng anh nên có cuộc sống của riêng mình, đừng lãng phí thời gian vì em nữa."
Hàn Sâm lắp bắp, không dám tin: "Em... em định quay lại với hắn ta? Nhưng rõ ràng hắn đã bỏ rơi hai mẹ con em mà! Sao đột nhiên lại đến đón Tiểu Mạc?!"
Thực ra điều Hàn Sâm muốn hỏi là: "Có phải em bị ép buộc không?"
Nhưng câu nói tiếp theo của Tuệ Tưu đã hoàn toàn dập tắt tia hy vọng cuối cùng trong anh.
"Là em chủ động liên lạc với anh ấy." Ánh mắt Tuệ Tưu như mặt hồ nổi sóng, từng vòng xoáy sâu thẳm cuộn trào trong đáy mắt, tựa như giấu trong tim một đoạn ký ức cũ kỹ mà bao năm qua chẳng thể giãi bày. "Năm đó cũng là em chủ động đề nghị ly hôn. Khi rời đi, em đã mang thai Tiểu Mạc. Anh ấy không hề biết."
Khoé mắt Hàn Sâm nóng lên, anh ngoảnh đầu sang chỗ khác cố chấp giấu đi cảm xúc.
Anh hiểu về Tuệ Tưu chẳng bao nhiêu, và lúc này càng không biết phải nói gì cho phải.
Thấy anh như vậy, Tuệ Tưu cũng không còn ý định giấu giếm quá khứ. Bà uống cạn ly rượu, mệt mỏi nói: "Năm em 22 tuổi, em đã gặp anh ta."
Gặp được người mà mình tưởng là tình yêu cả đời, nhưng cuối cùng lại là sai lầm cả một đời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!