Chương 34: (Vô Đề)

Cố Viễn Sâm thuê một phòng tại khách sạn gần bệnh viện, thỉnh thoảng mới về đó rửa mặt thay đồ, còn hầu hết thời gian đều ở lại viện trông chừng Quý Mạc.

Hai người không nói chuyện quá nhiều, thường là Quý Mạc cố gắng tìm chủ đề bắt chuyện. Giờ đây, Cố Viễn Sâm cũng không còn cố tình lạnh nhạt với cậu nữa. Mỗi khi Quý Mạc hỏi gì, anh đều trả lời, thi thoảng còn chủ động nói chuyện trước.

Trong thời gian này, Từ Phong cũng gọi điện cho Quý Mạc, líu ríu nói không ngừng, lúc nào cũng thân thiết như thể đã quen lâu.

Quý Mạc bị mấy câu đùa của Từ Phong chọc cười, đến nỗi kéo căng vết thương khiến cậu đau điếng, cuối cùng bị Cố Viễn Sâm giành lấy điện thoại thẳng tay cúp máy.

Còn Trần Duệ thì lo lắng không kém, biết Quý Mạc bị thương liền nhắn tin hỏi thăm đều đặn như cơm ba bữa một ngày. Cả Lục Trạch An cũng định ngay trong ngày chạy xe đến bệnh viện thăm Quý Mạc, may mà bị Cố Viễn Sâm ngăn lại.

"Nếu em còn trốn học nữa, chú Thần sẽ nhốt em lại đấy, cứ thử xem."

Một câu hù dọa đủ để Lục Trạch An lập tức cúp máy, sau đó đáng thương gửi tin nhắn cho Quý Mạc: [Anh Viễn Sâm đúng là ác quỷ!]

Quý Mạc vội trả lời: [Cố lên, thi tốt nhé!]

Lục Trạch An "chậc chậc": [Lòng em giờ nghiêng hết về phía anh ấy rồi!]

Quý Mạc mỉm cười nhìn màn hình điện thoại, sau đó đặt nó xuống, trong lòng thầm cảm thán: Có bạn bè thật là tốt.

Quý Mạc nằm viện trong một phòng bệnh chung, chỉ có một tấm rèm ngăn cách ở giữa. Giường bên cạnh là một cô Beta khoảng năm mươi tuổi. Nhiều lần khi Cố Viễn Sâm rời khỏi phòng, cô ấy đều khen ngợi với Quý Mạc: "Alpha của cháu thật chu đáo đấy. Hai đứa còn đang yêu nhau đúng không? Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Định khi nào kết hôn?"

Quý Mạc vội xua tay: "Bọn cháu không yêu nhau đâu ạ."

"Không giống thế chút nào nhé." Cô ấy nói với vẻ tò mò đầy hứng thú.

Quý Mạc mặt đỏ bừng, không biết đáp sao, khiến cô Beta càng thêm chắc chắn trong lòng: cậu trai này là vì ngại ngùng thôi. Từ hôm đó trở đi, cô liền mặc định Cố Viễn Sâm chính là bạn trai của Quý Mạc.

Dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng Quý Mạc lại vui đến lâng lâng.

Thế nhưng thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh. Khoảng ba ngày sau Quý Mạc đã có thể xuất viện. Thật ra theo lời bác sĩ, cậu hoàn toàn có thể xuất viện từ ngày hôm sau. Có điều do hôm đó rơi trúng vào thời kỳ nhạy cảm, lại còn bị thương và phải tiêm thuốc ức chế liều mạnh, nên vẫn cần ở lại theo dõi thêm vài ngày.

"Sau này nhất định phải uống thuốc ức chế đúng giờ. Nếu quên thì trong thời điểm đặc biệt như vậy đừng đến nơi như quán bar, nơi pheromone hỗn loạn thế này nữa." Bác sĩ đẩy gọng kính, đến cuối vẫn không quên dặn dò thêm mấy câu: "Còn nữa, nếu không mang thuốc theo người, để Alpha của cháu tạm thời đánh dấu cũng không phải không được. Thuốc ức chế mạnh thế này, nếu tránh được thì nên tránh, tổn hại cơ thể lắm."

Vị bác sĩ nghiêm giọng nhắc nhở Cố Viễn Sâm: "Dạo này cũng phải chú ý đến chế độ ăn uống của cậu ấy, quan tâm Omega nhà mình nhiều một chút, biết chưa?"

Cố Viễn Sâm nghẹn lời, chỉ đành gật đầu nhận lấy: "Biết rồi, cảm ơn bác sĩ."

Quý Mạc bị thái độ của Cố Viễn Sâm làm cho sững người, tim đập thình thịch, vì quá xúc động mà không giấu nổi vẻ mừng rỡ.

Cùng đi với tài xế nhà họ Cố còn có Từ Phong, người lúc nào cũng rảnh rỗi đến mức phát chán.

Trường đại học C đang bước vào kỳ nghỉ, không ít sinh viên các khoa đã thu dọn đồ đạc về nhà. Từ Phong và Cố Viễn Sâm đều là người địa phương, nhà ở ngay trong thành phố nên về nhà cũng tiện, không cần vội vàng rời trường.

Suốt chặng đường, Từ Phong là người hoạt bát nhất, nói cười không ngớt, lại còn mang theo khá nhiều đồ ăn ngon cho Quý Mạc.

"Cảm ơn anh Từ." Quý Mạc ôm lấy ly trà sữa dâu nóng hổi hớp liền mấy ngụm. Từ nhỏ cậu đã rất thích vị dâu, nhưng từ khi sống trong nhà họ Quý, cậu hầu như không được ăn món nào có vị đó nữa. Trước đây mỗi mùa đông về, bàn trà trong nhà thường bày sẵn dâu tây tươi, có lúc cậu không nhịn được sẽ lén lút ra phòng khách vào nửa đêm để ăn trộm một quả.

Có một lần bị Quý Mộc bắt gặp, kết quả là bị Viên Lập Mân mắng cho một trận. May sao lúc đó Quý Phong không thích ồn ào trong nhà nên đã đứng ra bênh cậu một lần.

Thế nhưng chính lần bênh vực hiếm hoi đó từ người cha ấy lại khiến Quý Mạc phải trải qua một mùa đông vô cùng khó khăn trong căn nhà đó.

Hiện tại cậu đang ôm trong tay món đồ yêu thích của mình, và không còn ai mắng mỏ, chỉ trích cậu vì điều đó nữa. Quý Mạc không kìm được nụ cười, liếc thấy trong túi đồ mà Từ Phong mang theo còn có cả một hộp dâu tây tươi.

"Em thích dâu tây đúng không?" Từ Phong ngồi ghế phụ, ngoái đầu lại hỏi.

Quý Mạc cứ tưởng là do Cố Viễn Sâm kể với Từ Phong nên gật đầu nhẹ: "Ừm."

"Ha!" Từ Phong đập đùi một cái, vẻ mặt như vừa khai sáng điều gì đó. "Lần trước Viễn Sâm mượn xe của tôi, hóa ra người được chở chính là em!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!