Chương 32: (Vô Đề)

Cố Viễn Sâm bước lên, một tay tóm chặt cổ tay người kia, lực mạnh đến mức đối phương bị ép phải buông cổ áo của Quý Mạc ra. Nhìn kỹ lại, Cố Viễn Sâm rất nhanh liền nhận ra tên Alpha cố tình đến bắt chuyện này.

Quý Mạc như nhìn thấy người đến cứu mình, kích động bật thốt lên: "Học trưởng!"

Ngay sau đó, một luồng pheromone hoa hồng nồng nặc xộc thẳng vào mũi Cố Viễn Sâm, khiến anh quay phắt sang nhìn Quý Mạc, nghiêm giọng quát: "Em chưa uống thuốc ức chế à?!"

Quý Mạc bị dọa run cả người, như chú thỏ nhỏ uất ức lùi lại một bước, cúi đầu lí nhí nói:

"Em quên... quên mang theo rồi..."

Sắc mặt Cố Viễn Sâm khó coi đến cực điểm, nếu anh quay về trễ một chút nữa, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Tên Alpha say nhân cơ hội hất tay Cố Viễn Sâm ra, nghi ngờ nhìn anh: "Cậu là Alpha của cậu ta?"

Hàm ý trong câu nói trên người Quý Mạc không có pheromone của Cố Viễn Sâm.

"Không phải." Cố Viễn Sâm trả lời dứt khoát, khiến tim Quý Mạc cũng theo đó mà nhói lên một chút.

"Không phải cậu thì xen vào làm gì?" Tên kia không chịu buông tha, chỉ tay vào Quý Mạc, giễu cợt nhìn cậu, hoàn toàn khác với vẻ mặt vừa rồi: "Vừa nãy cậu chửi tôi cái gì ấy nhỉ, có bản lĩnh thì nói lại lần nữa xem?"

Đôi mắt Quý Mạc hoe đỏ, giọng run run đáng thương: "Tôi không chửi anh, là anh cứ bám lấy tôi không buông."

"Hồi nãy còn hống hách lắm mà? Sao giờ có người đến giúp thì bắt đầu làm bộ tội nghiệp rồi?". Hắn ta nồng nặc mùi rượu, muốn giơ tay lần nữa nắm lấy cổ áo Quý Mạc, nhưng lại bị Cố Viễn Sâm nhanh tay túm chặt lấy cổ áo hắn lôi về phía trước hai bước.

Sức lực của Cố Viễn Sâm rất lớn. Bên ngoại nhà anh đều là quân nhân, từ nhỏ anh đã được tai nghe mắt thấy không ít. Vào trường Alpha từ cấp hai, anh lại càng được học thêm các kỹ thuật cận chiến.

Tên say rượu này là một Alpha chẳng ra gì, ngay cả chiều cao cũng thấp hơn Cố Viễn Sâm nửa cái đầu.

Cố Viễn Sâm mạnh tay đẩy hắn ra một cái.

Tiếng nhạc trong quán bar đã nhỏ đi rất nhiều, Alpha bị Cố Viễn Sâm đẩy ngã mất hết thể diện. Hắn vốn dĩ khó khăn lắm mới thấy Quý Mạc lạc đàn, không ngờ Cố Viễn Sâm lại quay về nhanh đến vậy. Mưu tính trả đũa thất bại, trong lòng hắn tất nhiên đè nén một cơn giận không thể phát tiết.

Cố Viễn Sâm đảo mắt nhìn quanh một vòng, không thấy mấy người bạn đi cùng: "Bọn họ đâu rồi? Không thấy Từ Phong đâu cả."

"Vừa rồi còn nhảy ở sàn, chớp mắt cái đã không thấy đâu nữa." Quý Mạc dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi trên trán, nhưng hương thơm ngọt ngào vẫn liên tục tỏa ra từ người cậu. Cậu cắn răng, thầm mắng mùi pheromone hoa hồng tệ hại của Quý Mộc rốt cuộc là có độ tương thích cao với bao nhiêu Alpha mới khổ sở đến mức này?

Đã có vài Alpha thích gây chuyện cố ý giải phóng pheromone cố tình dụ dỗ cậu, khiến Quý Mạc đứng cũng không vững.

Vì sợ lạnh, bên trong cậu còn mặc thêm một lớp đồ thu có lót bông. Lúc này dưới tác động của pheromone lẫn nhiệt độ trong quán bar, hai má Quý Mạc ửng đỏ, cổ họng khô rát như bị nhét đầy cát sỏi. Mỗi lần hít thở, bên tai đều vọng lên âm thanh trầm đục nặng nề.

Rõ ràng cậu không hề uống rượu, vậy mà lại trông chẳng khác nào đang say, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Quý Mạc khô đắng lưỡi khô khẽ lẩm bẩm: "Học trưởng, em thấy không khỏe, em về trước đây."

Cậu vừa bước được mấy bước đã nghiêng người đâm vào bàn bên cạnh.

Có người giật mình kêu lên: "Trời ơi, pheromone của Omega này bị gì vậy?!"

Cũng có người tốt bụng lên tiếng: "Có ai mang theo thuốc ức chế không? Mau cho cậu ấy uống vài viên đi!"

Quý Mạc mơ hồ đứng yên tại chỗ, nước mắt không kìm được mà trào ra, cậu không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với mình. Trước đây dù có gần đến kỳ, chậm uống thuốc ức chế một ngày cũng không sao, tại sao hôm nay lại như vậy.

Cậu tuyệt vọng run rẩy, liên tục mắng chửi bản thân trong lòng, đồng thời căm ghét mùi pheromone hoa hồng hoàn toàn mất kiểm soát kia. Nó giống như một con dã thú đang điên cuồng phá lồng thoát ra ngoài, giận dữ trách mắng Quý Mạc vì đã tàn nhẫn ngăn cản bản năng của nó.

Quý Mạc không ôm nổi áo khoác và balo của mình nữa, cậu che mặt đứng bất động cố gắng kiên trì không để ngã quỵ xuống.

Trong quán bar Alpha nhiều vô kể, nếu không có ai bảo vệ Quý Mạc, cậu chắc chắn sẽ gặp chuyện.

"Là lỗi của mình, mình không nên tới đây, không nên quên uống thuốc ức chế." Giọng cậu khản đặc, tuyệt vọng đến mức chỉ có thể thì thầm những lời tự trách như một cái máy.

Ngay lúc cậu run rẩy không thôi, một chiếc áo khoác mang theo mùi pheromone trà đắng được choàng lên người cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!