Chương 30: (Vô Đề)

"Quý Mạc." Cố Viễn Sâm bỗng nhiên gọi tên cậu.

Quý Mạc vừa rút thẻ phòng ra, nghe vậy liền ngoan ngoãn nhét lại vào túi, im lặng đứng trước mặt anh chờ anh lên tiếng.

"Sau này nếu bị người ta bắt nạt, đừng cứ đứng ngốc ra đó."

"Em biết rồi, học trưởng." Quý Mạc gật đầu, trong lòng như có mật ngọt tan ra. "Lần sau em sẽ chạy."

Không hiểu sao, Cố Viễn Sâm lại bật cười vì câu "sẽ chạy" của cậu. Không khí giữa hai người cuối cùng cũng dịu xuống. Anh nói: "Phải tìm tôi."

Quý Mạc trợn to mắt, nhất thời chưa kịp phản ứng, ngẩn người lặp lại lời anh trong đầu, không dám tin chắc.

Cố Viễn Sâm nói tiếp: "Tôi sẽ giúp em."

Ánh sáng lấp lánh trong đáy mắt Quý Mạc rơi xuống như sao sa, một, hai, ba bốn... nhiều đến mức ngay cả đôi tay to lớn của Cố Viễn Sâm cũng không đón hết được những niềm vui ấy.

"Nhưng đừng hiểu lầm." Cố Viễn Sâm vẫn giữ giọng điềm đạm. "Tôi chỉ là không thích kiểu hành xử của bọn họ."

Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng anh thật ra chỉ đơn giản là không muốn thấy Quý Mạc bị tổn thương thêm nữa. Dù bản thân chưa muốn thừa nhận, nhưng anh đang từng chút một, dần dần quan tâm và tiếp nhận Quý Mạc.

Cố Viễn Sâm quay đầu đi, có phần lúng túng.

Quý Mạc nhìn anh, khẽ hé môi vội vã nói: "Học trưởng, em sẽ không hiểu lầm đâu! Học trưởng, cảm ơn anh." Đối diện với sự quan tâm rõ ràng đầu tiên từ Cố Viễn Sâm, Quý Mạc bối rối đến không biết làm sao. Cậu theo bản năng nắm lấy vạt áo anh, trong lòng ngọt như viên kẹo dâu hôm qua nhận được.

Thế nhưng, Cố Viễn Sâm không nói thêm gì nữa. Anh dừng lại một chút, dịu dàng gỡ tay Quý Mạc ra: "Vào nghỉ ngơi đi, hôm nay chắc em mệt rồi."

Nhưng cả đêm đó, làm gì Quý Mạc ngủ được. Cậu nằm trên giường, thỉnh thoảng lại ngốc nghếch cười một mình.

Sáng sớm hôm sau, Quý Mạc bắt xe vào trung tâm thành phố mua điện thoại mới. Lần này cậu chọn một mẫu mới hơn, có chống nước, giá cũng không rẻ. Cậu quẹt thẻ của nhà họ Quý, ghi lý do là "thay điện thoại".

Việc đến trung tâm dịch vụ để làm lại SIM mất một chút thời gian, Quý Mạc tiện thể ăn trưa luôn trong thành phố.

Cậu dùng điện thoại mới chụp ảnh chiếc bánh hamburger mình gọi, gửi cho Lục Trạch An, nhận lại một icon hình em bé mũm mĩm. Biết Lục Trạch An đang học bài, Quý Mạc cũng không quấy rầy thêm. Cậu lại nhớ đến những lời hôm qua Cố Viễn Sâm nói, liền gửi luôn tấm hình cho anh.

[Học trưởng, em mua điện thoại mới rồi, giờ đang ăn trưa trong thành phố. (kèm ảnh)]

Rất nhanh sau đó, tài khoản mạng xã hội của Quý Mạc nhận được một lời mời kết bạn mới.

GYC gửi yêu cầu kết bạn, ghi chú: Cố Viễn Sâm.

Quý Mạc suýt chút nữa làm rơi điện thoại xuống đất, người ngồi đối diện thấy cậu kỳ lạ bèn bê khay cơm qua bàn khác. Quý Mạc đỏ mặt vội vàng chấp nhận yêu cầu kết bạn, phát hiện anh tìm được mình thông qua số điện thoại.

Tài khoản mạng xã hội của Quý Mạc chẳng có hoạt động gì nổi bật, tên hiển thị chỉ là một quả dâu tây, trông hệt như tài khoản "ma".

Cậu không kìm được, bấm vào trang cá nhân của Cố Viễn Sâm, phát hiện anh chỉ cho bạn bè xem bài trong ba ngày gần nhất. Mà ba ngày nay anh chẳng đăng gì cả.

Cùng lúc đó, Quý Mạc nhận được tin nhắn từ Cố Viễn Sâm: [Nhắn tin hơi phiền, dùng cái này tiện hơn.]

Quý Mạc lập tức trả lời: [Cảm ơn học trưởng.]

Cố Viễn Sâm: [?]

Quý Mạc gãi gãi mũi, ngượng ngùng gõ chữ: [Được kết bạn với học trưởng, em vui lắm.]

Nhưng rồi cậu lại nhớ đến việc Lục Trạch An từng chê cậu nhắn tin khô khan, nhạt nhẽo, chẳng có chút thú vị nào. Thế là Quý Mạc do dự rồi gửi thêm một icon: [QwQ]

Lục Trạch An từng dạy cậu, đây là biểu cảm vừa khóc vừa giả vờ xúc động.

Cố Viễn Sâm trả lời: [......]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!