Làm xong mọi việc, Quý Mạc mới chậm rãi ngã người xuống giường nghỉ ngơi.
Suốt đêm ngồi máy bay, lại thêm chuyện lạc đường và bị cảm nắng trong hôm nay, Quý Mạc mệt đến mức chẳng còn tâm trí ăn tối, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Thế nhưng khi thật sự nằm xuống, cậu lại chẳng thể nào chợp mắt.
Quý Mạc cúi đầu ngửi mùi hoa hồng còn vương trên người, rồi chán nản ôm chặt lấy cánh tay mình cuộn người lại trong tư thế đầy bất an. Tư thế đó cứ duy trì suốt mười phút cho đến khi bị một cuộc điện thoại phá vỡ.
Quý Mạc cầm điện thoại lên, chỉ liếc nhìn màn hình một giây đã lập tức nghe máy.
"Cháu chào chú Lục ạ."
"Tiểu Mạc, đến ký túc xá rồi chứ?" Người gọi đến là Lục Thu Viễn, ba Omega của Cố Viễn Sâm, vị hôn phu của Quý Mạc. Ông là một chuyên gia nghiên cứu pheromone nổi tiếng trong nước, hiện đang làm việc tại trung tâm nghiên cứu. Những viên thuốc ức chế mà Quý Mạc uống ban nãy chính là sản phẩm do nhóm nghiên cứu của ông phát triển.
Chuyên ngành của Lục Thu Viễn hồi đại học cũng chính là nghiên cứu pheromone.
Thật ra, hôm nay ông vốn định đích thân ra sân bay đón Quý Mạc rồi cùng cậu đến trường làm thủ tục nhập học.
Nhưng do có một cuộc họp đột xuất, ông đành để Quý Mạc tự mình đến trường. Quý Mạc rất hiểu chuyện, sợ làm phiền đến ông nên đã nhiều lần từ chối đề nghị cho người đến đón của Lục Thu Viễn.
Thế nhưng với một người không rành đường xá, lại hơi mù phương hướng như Quý Mạc, hậu quả của việc nhất quyết tự đi chính là lạc đường đến mức cảm nắng.
Tất nhiên những chuyện ngoài ý muốn đó Quý Mạc không định kể lại cho Lục Thu Viễn.
Cậu gãi nhẹ chóp mũi, giọng đầy thiện cảm với sự ân cần của ông: "Cháu đến nơi rồi ạ, cảm ơn chú Lục đã quan tâm."
"Hôm nay chắc mệt lắm nhỉ. Vốn dĩ chú định hẹn cháu ăn tối, nhưng nghe giọng cháu có vẻ kiệt sức rồi." Lục Thu Viễn hình như đang thu dọn đồ đạc, giờ này vừa đúng lúc tan sở. Giọng ông nhẹ nhàng, mang theo sự quan tâm như một bậc trưởng bối dành cho người cháu lâu ngày không gặp: "Vậy thì hôm nay nghỉ ngơi sớm đi. Nếu ngày kia có thời gian chúng ta cùng ăn tối nhé?"
"Vâng ạ, cháu lúc nào cũng rảnh."
"Vậy để khi đó liên lạc." Cuối cùng ông nói thêm: "Chú sẽ gọi cả Viễn Sâm đi cùng. Hai đứa cũng nhiều năm rồi chưa gặp. Lần gặp gần nhất là lúc cháu 11 tuổi, Viễn Sâm 13 tuổi, đúng không?"
"À... vâng ạ."
"Tiểu Mạc, đừng căng thẳng quá. Chú và ba mẹ cháu đã thống nhất với nhau rồi. Nếu sau khi cả hai trưởng thành mà vẫn không có tình cảm với nhau, thì hôn ước này sẽ tự động vô hiệu. Về chuyện độ phù hợp pheromone chú cũng sẽ không ép buộc." Lục Thu Viễn mỉm cười nói: "Nếu sau khi gặp Viễn Sâm mà cháu vẫn không thích nó, chúng ta sẽ không bắt ép gì cả, cháu cứ yên tâm."
"Cháu biết rồi, chú Lục."
Quý Mạc ngập ngừng rất lâu, giọng nói cực kỳ nhỏ nhẹ: "Chú Lục... cháu sẽ không... sẽ không không thích anh ấy đâu."
Cậu nghe thấy Lục Thu Viễn bật cười khẽ: "Những chuyện đó gặp nhau rồi hãy tính tiếp."
Quý Mạc nhờ vậy mà lấy can đảm thêm một chút: "Chú Lục, cháu... cháu có thể xem ảnh của anh Viễn Sâm được không ạ?"
"Hửm?"
"Cháu... cháu chỉ muốn nhận ra anh Viễn Sâm ngay từ cái nhìn đầu tiên thôi." Quý Mạc mím môi, giọng càng lúc càng nhỏ: "Đã tám năm rồi... cháu sợ anh ấy thay đổi nhiều quá, nên..."
Cậu không biết phải nói tiếp thế nào. Quý Mạc đang rất căng thẳng, rất hoang mang. Bởi vì từ rất lâu trước đây, cậu đã thích Cố Viễn Sâm.
Dù nhiều năm không gặp, nhưng tình cảm ấy vẫn chưa từng thay đổi.
Lục Thu Viễn bật cười trêu chọc: "Không đâu, đến lúc đó chú cũng ở đó, chú sẽ không để cháu nhận nhầm người đâu."
Huống chi Cố Viễn Sâm vốn chẳng thích chụp ảnh. Lục Thu Viễn ngẫm lại, đúng thật là trong điện thoại của mình chẳng có tấm ảnh gần đây nào của Viễn Sâm cả. Ở nhà thì có vài tấm chụp từ trước.
Rồi như chợt nhớ đến điều gì ông lại nói: "Tiểu Mạc, đừng lo. Viễn Sâm hồi nhỏ có hơi tròn tròn thật, nhưng lớn lên không bị 'lệch dáng' đâu."
"Không phải ý đó mà ạ!" Quý Mạc lập tức đỏ mặt phản bác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!