Ánh mắt của Cố Viễn Sâm lạnh như gió đông, sắc như băng nhọn. Vẻ mặt của anh không hề dao động, khiến người khác chỉ nhìn thôi cũng thấy rợn người.
Uông Khiết muốn nói gì đó, nhưng mấy lời giận dữ vừa trào lên đã bị anh ta nuốt ngược lại. pheromone của hắn vốn không thể áp chế được Cố Viễn Sâm. Mà lúc này đây, hắn giống như đang đứng chênh vênh nơi vách đá, sau lưng là vô số lưỡi dao lạnh lẽo, từng lưỡi dao đều là do chính Cố Viễn Sâm rèn nên.
Cố Viễn Sâm trầm mặc giây lát.
Anh quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy Quý Mạc ngồi cô đơn trên băng ghế dài, lặng lẽ hướng mắt về phía này. Dáng vẻ ấy từ xa nhìn lại thật sự yếu đuối và đơn độc. Trong mắt Cố Viễn Sâm, hình ảnh ấy chính là một Quý Mạc bị Uông Khiết bắt nạt mà chẳng thể phản kháng, mọi ấm ức đều cất sâu trong lòng.
"Ý cậu là, Quý Mạc tự mình nhảy xuống nước, rồi năn nỉ các cậu ném đồ xuống để bắt nạt cậu ấy?"
"..."
"Khó trả lời sao?"
Uông Khiết nghẹn họng, cuối cùng chỉ có thể lôi chuyện bị đánh ở quán bar ra làm cớ. Lần này Cố Viễn Sâm không lập tức ngắt lời hắn, chỉ híp mắt lại, không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Xung quanh người qua kẻ lại, cuộc tranh cãi nhỏ như vậy chẳng đủ thu hút ánh nhìn của ai.
Quý Mạc ngồi trên ghế dài, bất an mà nắm chặt lấy vạt áo. Người mẹ của đứa trẻ khi nãy tưởng rằng Cố Viễn Sâm là Alpha của cậu, không khỏi ngưỡng mộ nói: "Cậu ấy thật sự rất quan tâm em."
Quý Mạc khẽ cười tự giễu: "Là em khiến anh ấy thêm phiền thôi."
"Làm sao có chuyện đó được? Người yêu em thì vĩnh viễn sẽ không thấy em là phiền phức đâu." Hơn nữa, việc hôm nay là do chị ấy không quản lý tốt con mình, nên trong lòng đầy áy náy, cứ nhất quyết muốn mua tặng Quý Mạc một chiếc điện thoại mới.
Thế nhưng Quý Mạc nhìn ra được, cuộc sống của hai mẹ con này không dư dả. Chỉ cần nhìn trang phục là có thể nhận ra. Cậu còn chú ý thấy trên ngón áp út tay phải của người mẹ ấy có một vệt da khác màu rõ rệt, dấu vết của một chiếc nhẫn cưới từng đeo rất lâu nhưng giờ đã tháo xuống.
Không rõ đối phương là đã ly hôn hay vì lý do gì, Quý Mạc cũng không hỏi nhiều. Nhưng cậu kiên quyết không nhận tiền đền bù chiếc điện thoại từ hai mẹ con kia.
Dù sao thì tiền đổi điện thoại, cậu cũng quẹt bằng thẻ của nhà họ Quý.
Hơn nữa, cậu vốn không thích chiếc điện thoại ấy, nó không chống nước. Chỉ đáng tiếc là cậu chưa kịp lưu lại tin nhắn đầu tiên mà Cố Viễn Sâm gửi cho mình.
"Anh ơi, tặng anh cái này." Trước khi rời đi, đứa trẻ dúi vào tay Quý Mạc một viên kẹo vị dâu.
Đêm mùa đông đến rất nhanh. Quý Mạc chỉ ngồi đợi Cố Viễn Sâm ở băng ghế này chưa đầy mười phút mà trời đã sẫm tối.
Lúc Cố Viễn Sâm đi tới, anh không nói lời nào. Quý Mạc vẫn chỉ mang mỗi đôi tất, không dám để chân chạm đất. Cậu không biết Uông Khiết đã nói gì với Cố Viễn Sâm, nhưng nhìn sắc mặt anh bây giờ rõ ràng không tốt lắm.
Từ cổng một quán ăn đối diện, Từ Phong gọi với sang: "Viễn Sâm, có ăn không? Bên trong còn vài anh khóa trên đang chờ."
Quý Mạc liếc về phía thùng rác bên kia đường, nghĩ bụng: Đợi lát nữa Cố Viễn Sâm đi ăn rồi thì mình sẽ lén quay lại nhặt giày.
Nhưng Cố Viễn Sâm vẫn không rời đi. Anh ngồi xuống bên cạnh Quý Mạc khẽ hỏi: "Đói không?"
Quý Mạc buổi chiều có ăn tô mì bò nên lắc đầu thật thà.
"Em đang bị cả khoa cô lập." Cố Viễn Sâm không vòng vo.
"..."
"Cho nên chuyến đi này, em cố ý theo tôi đến."
"Không phải đâu, học trưởng."
Cố Viễn Sâm không cho cậu bất kỳ đường lui nào, thẳng thắn vạch trần: "Thật ra việc em bỏ tiền ra mua thời khóa biểu của tôi, tôi đều biết. Lần này chúng ta 'tình cờ gặp nhau' ở đây, cũng là vì em đã mua cả lịch trình chuyến du lịch của tôi, đúng không." Giọng anh mang theo sự khẳng định, không phải câu hỏi.
Quý Mạc như thể bị người ta túm trúng đuôi, nghẹn nơi cổ họng, một chữ cũng nói không nên lời. Sống lưng cậu tê rần, trong lòng hiểu rõ, trong tình huống này, tốt nhất là mau chóng thừa nhận và thành thật xin lỗi. Nhưng không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, cậu lại sợ hãi không dám nói ra.
Trong lòng cậu giằng co, như một cán cân lắc lư: Muốn phủ nhận nhưng lại sợ Cố Viễn Sâm có bằng chứng rõ ràng, muốn thừa nhận lại sợ anh sẽ càng thêm khinh miệt mình. Mà Cố Viễn Sâm vẫn luôn im lặng chờ cậu đưa ra câu trả lời, từng giây trôi qua như một bản án tử hình bị trì hoãn, tra tấn tinh thần đến cực hạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!