Chương 28: (Vô Đề)

Sắc mặt Quý Mạc lập tức thay đổi, cậu vội vã muốn trèo qua lan can đá để xuống nhặt điện thoại. Nhưng đúng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng đứa trẻ bật khóc, thì ra món đồ chơi có gắn chuông trong tay nó cũng rơi xuống phiến đá dưới nước.

Mẹ của đứa trẻ từ phía sau chạy tới, vừa quở trách con, vừa xót xa đỡ nó dậy, phủi sạch bùn đất trên người cho nó. Một hành động đơn giản ấy lại khiến Quý Mạc nhớ tới mẹ mình.

Trước đây, cậu cũng từng có mẹ, cũng từng được người yêu thương dịu dàng như vậy.

"Xin lỗi, xin lỗi! Điện thoại của cậu rơi xuống dưới phải không? Con tôi thật sự quá nghịch ngợm rồi. Hay là thế này đi, tôi đền tiền mua điện thoại cho cậu nhé? Tôi xin lỗi thật lòng!" Người mẹ trẻ tuổi liên tục cúi đầu xin lỗi, nhưng lại chẳng thể nhẫn tâm mà đánh con mình một cái. Cô sợ Quý Mạc giận, nên lặng lẽ kéo con trai ra phía sau lưng mình che chở.

Vẻ mặt Quý Mạc lặng lẽ u buồn, cậu nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang nằm dưới nước, khẽ mím môi. Chiếc điện thoại đó vốn không chống nước, giờ e là hỏng hẳn rồi.

Khó khăn lắm mới nhận được một tin nhắn trả lời từ Cố Viễn Sâm. Vậy mà bây giờ lại mất rồi.

Khoé mắt Quý Mạc ửng đỏ, như thể sắp khóc.

Mẹ đứa trẻ sợ hãi, cuống quýt xin lỗi, đứa bé sau lưng cô cũng bắt đầu nức nở theo. Xung quanh đã có không ít người dừng lại vây xem. Quý Mạc khẽ dụi mắt, gián tiếp lau đi một bông tuyết vừa tan trên mi.

"Ở phía ngoài hình như có một tiệm điện thoại, hay là tôi đi cùng cậu mua lại một chiếc khác được không?" Người mẹ trẻ nắm lấy tay đứa con, dỗ dành: "Mau xin lỗi anh đi! Đã bảo không được chạy lung tung rồi mà."

Đứa bé chắc là lần đầu tiên được đi du lịch, vì quá phấn khích nên mới chạy loạn lên. Nó nức nở nói: "Xin lỗi," nhưng trong lòng vẫn nhớ mãi đến cái chuông nhỏ của mình.

"Không sao đâu, cũng là do anh cầm không chắc."

Quý Mạc nhìn đứa bé khóc sướt mướt, khẽ thở dài một hơi không tiếng động. Cậu không do dự nữa, linh hoạt trèo qua lan can đá, trực tiếp đứng lên tảng đá giữa dòng nước. Nước sông mùa đông thấm vào đôi giày thể thao cũ kỹ của cậu, lạnh buốt đến tê dại. Cậu cúi xuống nhặt chiếc điện thoại và cái chuông, sau đó giơ tay ném cái chuông trở lại lên bờ, rơi đúng bên chân đứa trẻ.

Đứa bé sụt sịt đứng ngây ra, không ngờ Quý Mạc lại giúp nó nhặt lại cái chuông: "Cảm... cảm ơn anh ạ."

"Không có gì."

Đúng lúc Quý Mạc định trèo lên lại thì bất ngờ có một chiếc đồng hồ điện tử rẻ tiền bị ném xuống từ ngoài lan can.

Quý Mạc ngẩng đầu, liền thấy nhóm người của Uông Khiết. Chiếc đồng hồ đó là của một nam sinh Beta trong nhóm, cậu ta làm bộ như tức giận thay người khác, đắc ý vỗ vai Uông Khiết rồi nói với Quý Mạc: "Quý Mạc, tiện thể nhặt giúp luôn nhé?"

Vương Khiết làm bộ như kéo tay nam sinh kia lại, nhưng cậu ta lại thấp giọng nói: "Cậu đừng xen vào!"

Bên cạnh họ là không ít bạn học cùng khoa, tất cả đều đang đứng chờ xem Quý Mạc mất mặt. Chỉ có một hai người tỏ vẻ không chấp nhận được, nhưng cũng bị bạn khác nhắc khẽ: "Lo chuyện bao đồng ít thôi."

Quý Mạc không nói gì, cúi người định nhặt đồng hồ, đôi chân đã hoàn toàn mất cảm giác vì dòng nước sông lạnh buốt.

Nhưng còn chưa kịp nhặt xong, bên cạnh lại vang lên tiếng "tõm", nước bắn tung tóe làm ướt cả mặt Quý Mạc, lạnh đến thấu xương. Trước mặt cậu là một chiếc vòng tay rẻ tiền, chỉ năm đồng mua ở sạp ven đường cũng bị ném xuống. Cậu nghe thấy giọng cười thô lỗ của nam sinh kia: "Cái này nữa, nhặt luôn đi."

Quý Mạc vẫn ngoan ngoãn cúi xuống nhặt lấy. Ngay sau đó lại có một chuỗi vòng tay nữa bị ném xuống.

"Làm ơn nhặt tiếp nha, Quý Mạc."

Người mẹ lúc nãy thấy vậy lập tức lên tiếng: "Mấy cậu đang làm cái gì thế?" Rồi quay sang Quý Mạc vội vàng nói: "Cậu đừng nhặt nữa, bọn họ cố tình đó!"

Dĩ nhiên Quý Mạc biết bọn họ cố tình. Cậu định trèo lên lại, nhưng bị nam sinh kia cố ý chắn đường. Quý Mạc siết chặt nắm đấm, đoán chừng nhóm của Cố Viễn Sâm sắp đến rồi, nên không muốn dây dưa thêm: "Đừng quá đáng quá."

Nam sinh kia nhướng mày, ngạc nhiên mở miệng: "Quá đáng hả?"

Ánh mắt Quý Mạc lạnh băng nhìn thẳng cậu ta, đôi chân như đã tê cứng hoàn toàn, chẳng còn cảm giác.

Người mẹ của đứa bé vội vàng hét lên với mọi người xung quanh: "Có bảo vệ không? Bảo vệ đâu rồi?"

Uông Khiết lập tức quát to tên của nam sinh kia, cậu ta hiểu ý gật đầu, định dừng lại. Nhưng trước khi rời đi, cậu ta vẫn không quên mỉa mai Quý Mạc thêm một câu: "Loại Omega như cậu, vừa treo người ta lại còn đi quyến rũ Cố Viễn Sâm, đúng là phải ngâm trong nước lạnh mới tỉnh ra được. Xem lại bản thân mình đi, chỉ với cậu mà cũng đòi bám lấy người như Cố Viễn Sâm sao?"

Ngay lúc lời vừa dứt, giọng nói lạnh lùng của Cố Viễn Sâm vang lên phía sau.

Anh nói: "Cậu bảo ai bám lấy ai cơ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!