Chương 26: (Vô Đề)

"Cô không sao chứ ạ?" Quý Mạc nhẹ giọng hỏi han, quan tâm tiến lại gần. "Giáo sư Phó, em và người bạn cũ của cô thực sự giống nhau lắm sao?"

"Cô không sao." Phó Vũ giấu đi nét thất thần, ánh mắt nhìn Quý Mạc trở nên dịu dàng. "Phải, rất giống. Ngũ quan gần như y đúc. Nhưng chúng tôi đã xa cách hơn hai mươi năm rồi, năm đó cô ấy theo vị hôn phu sang H quốc định cư. Giờ chắc là đang sống rất hạnh phúc."

Mỗi lần nhắc đến chuyện này, cô đều mang nét buồn, bởi từ lúc Tuệ Tưu rời đi, chỉ liên lạc được đôi ba lần, rồi hoàn toàn bặt vô âm tín.

"Hôn phu?" Quý Mạc thoáng ngẩn người, như nghe thấy một từ ngữ xa lạ, ánh mắt chợt trở nên âm trầm.

Rõ ràng Tuệ Tưu chỉ là tình nhân thất sủng bị Quý Phong (Quý Mạc đã đổi họ thành Quý) vứt bỏ, sao lại có thể là vị hôn thê? Hay người hôn phu kia vốn không phải là Quý Phong?

Quý Mạc từ nhỏ đã xa mẹ, ngoài cái tin bà đã qua đời chẳng còn biết gì khác.

Đã từng oán trách, từng giận hờn, lại cũng từng vô số lần thương nhớ và yêu sâu đậm người mẹ ấy.

Chỉ nghe Phó Vũ chậm rãi nói: "Phải, là một Alpha rất ưu tú. Nghe nói là do người nhà sắp đặt cho cô ấy. Nhưng vì thân phận đặc thù, cô ấy không tiện kể nhiều với tôi. Cô và Tuệ Tưu cùng lớn lên trong viện phúc lợi, đều từng mong có một mái nhà. Cô ấy thật may mắn, không chỉ tìm lại được người thân mà còn gặp được người yêu suốt đời."

Nét mặt Phó Vũ khi nhắc lại những điều đó đầy dịu dàng, ánh mắt cũng dần ươn ướt.

Cô tiếc nuối nói: "Bởi vì vị hôn phu của cô ấy cũng họ Quý, nên cô mới ngỡ rằng em là người thân của Tuệ Tưu."

Lời vừa dứt, cánh tay Quý Mạc thoáng khựng lại trong giây lát.

Họ Quý...

"Cô vừa nói gì cơ ạ?"

Nhiều năm nay, Quý Mạc luôn coi thường thân phận của chính mình. Mang trên lưng hai chữ "nỗi nhục" của nhà họ Quý, cậu chưa từng dám ngẩng cao đầu làm người.

Con riêng, con của tình nhân, chuột nhắt của nhà họ Quý, mỗi một cái tên đều là cái nhãn mà cậu phải mang suốt những năm tháng lớn lên. Thế mà trong mắt Phó Vũ, Tuệ Tưu năm đó lại từng là vị hôn thê của Quý Phong.

Một danh xưng thật nực cười.

Lời nói của Phó Vũ như mở ra chiếc hộp Pandora mà cậu luôn gắng lờ đi. Quý Mạc là một đứa trẻ bị "sự thật" vứt bỏ, cậu khao khát biết thêm nhiều điều.

Thế nhưng tất cả tựa như tro bụi đã vùi sâu dưới đất, chẳng ai có thể nói rõ.

Giữa Quý Mạc và Phó Vũ không có quan hệ thân thiết, cô cũng không tiện tiết lộ quá nhiều chuyện về Tuệ Tưu. Mà bản thân Quý Mạc, vì e sợ bị lộ thân phận cũng không dám hỏi quá sâu. Dù sao thì hai mươi năm đã trôi qua, cảnh còn người mất, mọi thứ đều đã đổi thay.

Hai người không tiếp tục trò chuyện nữa. Phó Vũ còn một tiết học kế tiếp, chỉ vội vã chào tạm biệt Quý Mạc.

Dõi theo bóng cô rời đi, Quý Mạc chìm vào trầm mặc. Trong một thoáng ngẩn ngơ, trong đầu cậu lóe lên một suy nghĩ đầy kinh hãi: Nếu như năm đó mẹ cậu là bị cha cậu lừa dối thì sao?

Tim cậu như bị bóp nghẹt. Câu chuyện này cậu không biết có thể hỏi ai.

Và cũng chính vào giây phút đó, một người chợt hiện lên trong đầu cậu, chú Sâm.

Thực ra sau khi cậu về nước, chú Sâm vẫn luôn âm thầm quan tâm, thậm chí từng gửi tin nhắn báo rằng Phó Vũ là bạn cũ của mẹ cậu. Nhưng suốt những lần Quý Mạc gọi điện, đầu dây bên kia vẫn luôn im lặng, không ai nghe máy.

Bất đắc dĩ, Quý Mạc chỉ đành gác lại chuyện đó sang một bên.

Cùng lúc ấy, cậu nhận được tin nhắn từ Trần Duệ,

[Nè, lúc về ký túc xá cậu có thể tiện tay mua giúp tớ một ly mì không? Vị bò béo nấu nước lẩu vàng ấy nha!]

Cậu đáp lại: [Được.]

Mà ngay sau đó, cuộc sống trong khoa của Quý Mạc cũng bắt đầu có sự thay đổi.

Điều quan trọng nhất là Uông Triết đã hoàn toàn biến mất khỏi những hoạt động ngoài giờ học của Quý Mạc, thậm chí dù có chạm mặt trong lớp thì cũng lập tức tránh đi như né tà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!