Nói dứt câu, Quý Mạc xoay người bước vào một buồng vệ sinh.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu đã nghe thấy tiếng cửa bị kẹt lại bởi thứ gì đó. Qua khe hở phía dưới, Quý Mạc nhìn thấy bóng người vội vã rời đi, cậu lập tức đoán ra là ai giở trò.
Ngay giây kế tiếp, Quý Mạc đứng lên nắp bồn cầu, linh hoạt trèo qua khe trống phía trên vách ngăn.
Cậu tiếp đất nhẹ nhàng, động tác uyển chuyển như mèo.
Khi còn ở H quốc, chú Sâm từng dạy cậu một vài kỹ năng tự vệ và thoát hiểm. Hơn nữa, thời còn học cấp hai, cấp ba, Quý Mạc từng nhiều lần bị bạn bè bắt nạt, mỗi lần như vậy, cậu đều phải tự mình xoay xở. Trải qua nhiều lần, cậu cũng thành quen.
Cậu liếc mắt liền thấy trước cửa nhà vệ sinh nữ có đặt một tấm biển cảnh báo "đang dọn dẹp", không cần nói cũng biết là trò của Trương Lộ.
Quả thật, "không thể nhìn mặt mà bắt hình dong" là điều Quý Mạc đã sớm lĩnh hội sâu sắc từ cái ngày đầu tiên cậu bước chân vào nhà họ Quý, nhìn thấy Quý Mộc thật sự.
Kể cả chính cậu, cũng vậy.
Mà Trương Lộ lúc này vẫn chưa biết Quý Mạc đã thoát ra. Cô vừa khe khẽ ngâm nga một giai điệu, vừa soi gương thoa lại son môi. Sau đó cô thong thả bước vào một gian trong nhà vệ sinh đối diện. Nhưng cửa vừa khép lại, Quý Mạc đã theo sát lấy một cây chổi lau sàn chặn ngang cửa buồng.
Tiện tay cậu còn đem tấm biển "đang dọn dẹp" ban nãy đặt lại trước cửa nhà vệ sinh đó.
Trả miếng vẫn luôn là phong cách của Quý Mạc.
Dù sao đây là khu trung tâm thương mại, lượng người ra vào rất lớn. Chỉ cần nhà vệ sinh của nữ giới Beta không sử dụng được, nhân viên vệ sinh chắc chắn sẽ sớm được báo. Trương Lộ sẽ không bị nhốt lâu, Quý Mạc chỉ muốn cho cô ta một bài học mà thôi.
Chỉ là vận khí của Trương Lộ hôm nay thật sự chẳng tốt, số lượng Beta nữ vào trung tâm thương mại hôm nay vốn đã ít, càng hiếm có ai đi vào nhà vệ sinh. Tính ra, cô là người duy nhất.
Khi Quý Mạc quay trở lại, món tráng miệng sau bữa ăn đã được dọn lên bàn. Cậu ăn xong một cách thong thả, vậy mà Trương Lộ vẫn chưa thấy trở lại.
"Em thấy học tỷ có mang theo túi trang điểm, chắc là đang dặm lại lớp trang điểm thôi." Quý Mạc nhẹ nhàng nói như thể đang giúp cô giải vây.
Cố Viễn Sâm đợi đến mất kiên nhẫn, cau mày: "Từ Phong, tôi còn có việc, đi trước đây."
Quý Mạc cũng lập tức đứng dậy đi theo.
Chuyện này vốn là Từ Phong mượn cớ để mời Trương Lộ đi ăn chung, mục đích chính là trò chuyện làm quen. Giờ Cố Viễn Sâm đã hoàn thành nhiệm vụ, Từ Phong cầu còn chẳng được anh rời đi sớm, vì có Quý Mạc ở đây, đúng là không khí quá gượng gạo: "Đi đi, hai người đi đi, lát nữa tôi đưa cô ấy về. Hôm nay đúng là nước cờ sai rồi." Cậu ta than thở nhìn Quý Mạc, lại liếc sang Cố Viễn Sâm, chỉ thiếu điều không trực tiếp buột miệng chúc hai người "trăm năm hạnh phúc".
Cố Viễn Sâm không thèm đáp lại Từ Phong. Anh bước ra khỏi cửa trung tâm thương mại: "Tôi gọi xe, đưa cậu về."
Quý Mạc gật đầu.
Một lúc sau, Cố Viễn Sâm khẽ mở miệng: "Không phải tôi muốn tới."
Quý Mạc lại gật đầu.
Cố Viễn Sâm "tặc" nhẹ một tiếng, có vẻ hơi miễn cưỡng: "Là Từ Phong muốn theo đuổi cô ta, nên mới kéo tôi đi ăn cùng." Dứt lời, anh quay mặt đi, lúng túng bổ sung một câu: "Xin lỗi."
Quý Mạc chớp mắt, hơi bất ngờ vì anh lại chủ động xin lỗi mình. Nhưng rất nhanh, cậu lém lỉnh kéo nhẹ gấu áo Cố Viễn Sâm, lấn tới thêm một bước: "Học trưởng, chiều nay có suất chiếu phim đó, anh muốn xem cùng em không?"
"......"
"Anh đã cùng cô ấy đi xem triển lãm tranh rồi, em chỉ muốn được cùng anh xem một bộ phim."
Cố Viễn Sâm im lặng hồi lâu, không trả lời ngay.
Quý Mạc mím môi, nhỏ giọng nói như thể đang tự trách mình: "Không được cũng không sao." Cậu buông tay ra, nhét hai tay vào túi áo nắm lấy hai chai sữa dâu được giữ ấm từ sớm.
Gió mùa đông rét buốt lùa qua cổ áo, lạnh đến mức cắt da cắt thịt. Dù vậy, mùi hương hoa hồng trên người Quý Mạc khi chạm vào tuyến thể của Cố Viễn Sâm vẫn len lỏi vào lòng người như cũ.
Cố Viễn Sâm thật sự chẳng còn lý do gì để từ chối nữa. Anh trầm mặc trong chốc lát, rồi nói: "Mấy giờ chiếu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!