Lục Trạch An rời đi rất nhanh, vì sợ lạnh mà còn mang theo cả khăn quàng của Quý Mạc.
Quý Mạc một mình dạo quanh khu triển lãm tranh tại lễ hội văn hóa, dừng lại trước một bức tranh sơn dầu vẽ đầu lâu. Cậu đút tay vào túi áo, lúc này mới chợt nhớ mình quên đưa sữa dâu cho Lục Trạch An rồi. Rõ ràng đã cẩn thận giữ ấm trong túi áo suốt từ sáng đến giờ.
Có một nữ sinh đi ngang qua, là một Beta rất xinh đẹp, trên người phảng phất mùi nước hoa nhè nhẹ. Quý Mạc nghiêng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt cô. Cậu nhận ra cô ấy chính là hoa khôi khoa của Cố Viễn Sâm, tên là Trương Lộ gần đây cũng đang theo đuổi anh.
Tuy cả hai đều chưa chiếm được trái tim Cố Viễn Sâm, nhưng mà tình địch gặp nhau vẫn là cực kỳ chướng mắt.
Quý Mạc lặng lẽ dời ánh mắt đi chỗ khác, trong lòng âm thầm bực bội: Thôi kệ, dù sao học trưởng cũng không có ở đây, không thèm chấp với cô.
Thế nhưng chưa kịp bước qua mấy bước, ánh mắt Quý Mạc đã lập tức chạm vào người đó,
Cố Viễn Sâm cách không xa.
Trương Lộ mỉm cười rạng rỡ: "Viễn Sâm." Cô gọi một cách thân mật, như thể đã hẹn nhau từ trước. Rồi cô đắc ý nháy mắt với Quý Mạc, xoay người bước đến gần anh: "Đến giờ rồi, mình đi ăn trước nhé?"
Cố Viễn Sâm cúi đầu nhìn đồng hồ: "Từ Phong đang đi mua cà ph..."
Anh vừa ngẩng lên đã thấy Quý Mạc đứng ở phía xa.
Trương Lộ cũng phát hiện ánh mắt anh dừng lại nơi nào, liền cười nhẹ: "Hình như cậu ấy đi xem tranh một mình, trông cô đơn quá."
Cố Viễn Sâm không thích giọng điệu đầy địch ý ấy, trên mặt lộ rõ vẻ không vui. Lại nhìn sang Quý Mạc, chỉ thấy cậu ngây ngốc đứng yên tại chỗ không hề có ý định rời đi.
Cố Viễn Sâm khẽ nhíu mày. Quý Mạc lập tức cúi đầu xoay người đi hướng khác, giả vờ đang chăm chú ngắm tranh. Nhưng thực ra, hốc mắt cậu đã sớm đỏ hoe, ánh mắt đầy hụt hẫng như đang oán trách anh không giữ lời hứa, cũng giống như đang tự mình đau lòng.
Cậu quay lưng lại, dùng mu bàn tay lặng lẽ lau đi nước mắt.
Hóa ra học trưởng đã hứa với người khác rồi.
Không biết vì sao trong lòng Cố Viễn Sâm bỗng thấy khó chịu.
Trương Lộ không muốn anh tiếp tục nhìn về phía Quý Mạc nữa. Bản năng khiến cô cảm thấy Quý Mạc có thể sẽ phá hỏng mọi chuyện.
Cô ho nhẹ hai tiếng, nói như buột miệng: "Cậu đàn em này cứ bám riết lấy anh mãi. Rõ ràng là anh chẳng muốn để ý đến cậu ta, mà cậu ta lại cứ lẽo đẽo không rời. Nghe nói ở khoa của cậu ta cũng nổi tiếng lắm, mới nhập học không bao lâu đã dây dưa với một Alpha, Alpha đó còn vì cậu ta mà đánh nhau với người khác. Kết quả, cuối cùng lại bị cậu ta đá."
Cô tặc lưỡi một tiếng, hoàn toàn không hay biết rằng một trong hai nhân vật trong lời đồn mà mình đang kể chính là Cố Viễn Sâm. Cô vô tình đâm thẳng vào điểm mấu chốt.
Cố Viễn Sâm lạnh giọng: "Xem ra cậu rất rành chuyện của sinh viên năm nhất?"
Trương Lộ bị giọng điệu của anh làm cho khựng lại, lúng túng xua tay: "Không đâu, chỉ là tình cờ nghe người ta nói thôi."
"Những chuyện nghe phong thanh thế này, tốt nhất đừng nói linh tinh."
Trương Lộ gượng cười, một lúc vẫn chưa tìm được lời nào để tiếp.
Ngay lúc ấy, Cố Viễn Sâm bỗng mở miệng: "Ba người đi ăn có hơi ngại thật."
Anh quay đầu gọi: "Quý Mạc."
Giọng anh trầm thấp, rõ ràng, dễ nghe một cách kỳ lạ.
"Cùng đi ăn nhé."
Từ Phong quay lại đúng lúc, tay cầm ba ly cà phê hoàn toàn không ngờ rằng bữa ăn hôm nay lại có thêm Quý Mạc.
Thế là hay rồi. Trương Lộ lập tức sa sầm mặt mày, rõ ràng là đang giận. Nhưng cô lại không tiện nổi nóng, dù sao lý do mời ăn hôm nay cũng là "bàn chuyện bài vở" theo lời mời của Từ Phong.
Dù vậy, ai cũng biết trong bữa ăn này tuyệt đối sẽ không có ai nói đến bài vở cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!