Chương 23: (Vô Đề)

Mùa đông ở Đại học C đến dữ dội và lạnh buốt, Quý Mạc ngày nào ra khỏi cửa cũng quấn mình như một chú gấu nhỏ. Cậu là đứa trẻ sinh vào mùa đông, nên từ nhỏ đã đặc biệt sợ lạnh.

Ngày ngày trôi qua, Quý Mạc thỉnh thoảng lại len lén đến nghe lớp của sinh viên năm ba. Cậu vẫn như mọi khi, lặng lẽ ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Cố Viễn Sâm vẫn giữ lời hứa với cậu, chưa từng đuổi cậu ra khỏi lớp thêm một lần nào nữa. Cứ thế, dần dà Quý Mạc trở thành "khách quen" của các tiết học ngành tài chính. Ngay cả Từ Phong bạn cùng lớp với Cố Viễn Sâm cũng dần thân quen với cậu, hai người đã trao đổi cả thông tin liên lạc.

Không chỉ vậy, đến cả giáo sư Phó Vũ trong khoa cũng bắt đầu nhớ mặt cậu. Lý do là vì Quý Mạc luôn "tình cờ" ngồi nghe đúng tiết mà vị giáo sư ấy giảng dạy. Hơn nữa Phó Vũ còn là bạn cũ của mẹ ruột Quý Mạc, và cậu cũng không mang ấn tượng xấu về bà, ậu từng thấy bà xuất hiện trong vài bức ảnh chụp hồi trẻ của mẹ mình.

Rồi dần dần sinh viên trong ngành của Cố Viễn Sâm ai nấy đều biết rằng: Có một đàn em Omega năm nhất phải lòng Cố học trưởng từ cái nhìn đầu tiên, mê mệt đến mức đi học cũng phải theo cùng. Tiếc là người có tình, kẻ lại vô tâm. Cố Viễn Sâm vẫn lạnh như băng, hoàn toàn không bị lay động.

"Người thì khô nứt nẻ sắp chết, còn cậu thì ẩm ướt đến thừa mứa mà chết!!" Từ Phong không biết đã bao lần nhìn sang Cố Viễn Sâm thở dài: "Cậu nói xem ngoài cái việc đẹp trai hơn người ta một chút, học giỏi hơn một chút, gia cảnh tốt hơn một chút thì cậu còn gì nữa chứ? Cái gì cũng không thèm quan tâm, mà vẫn có Omega vì cậu mà kiên trì giữ vững trận địa!"

Cố Viễn Sâm chẳng buồn để ý tới cậu ta, nhưng ánh mắt lại khẽ liếc ra phía sau. Anh thấy Quý Mạc đang rụt người ngồi ở góc cuối lớp lén nhìn về phía mình. Vừa chạm phải ánh mắt anh, Quý Mạc lập tức cúi đầu giả vờ ghi chép gì đó.

Nhưng chỉ cần Cố Viễn Sâm quay đầu lại, Quý Mạc liền ngẩng lên nhìn tiếp. Chỉ là nhìn bóng lưng anh thôi cũng đủ để cậu cảm thấy đủ để thỏa mãn cơn khát rồi.

Sau khi dùng thuốc ức chế đều đặn, trên người Quý Mạc luôn vương một mùi hương hoa hồng thoang thoảng, phảng phất như có như không, khiến những Alpha ở gần cậu không tự chủ mà đưa mắt nhìn theo.

Tuy nhiên sau một thời gian cố gắng, cậu đã có thể phần nào kiểm soát được tuyến pheromone "không chịu nghe lời" này, để mùi hương ấy không lan tỏa quá mạnh mẽ.....

Tan học, Cố Viễn Sâm còn chút việc nên chưa rời khỏi lớp ngay. Từ Phong thì xuống lầu mua cà phê. Hôm nay Quý Mạc cũng không vội đi, cậu ngồi yên ở dãy cuối chờ đến khi các anh chị năm ba lần lượt rời đi hết mới chậm rãi bước lên ngồi xuống bên cạnh Cố Viễn Sâm: "Học trưởng, anh có rảnh vào ngày kia không ạ?"

Cố Viễn Sâm đang sắp xếp lại một xấp tài liệu trên tay: "Có chuyện gì vậy?"

"Viện Nghệ thuật tổ chức lễ hội văn hóa, bạn em đưa cho em hai vé vào cổng." Quý Mạc lấy hai tấm vé từ trong túi ra, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt anh: "Học trưởng có muốn đi không ạ?"

Cố Viễn Sâm nhìn lướt qua hai tấm vé đã bị cầm đến hơi nhăn, xem chừng Quý Mạc đã do dự rất lâu mới quyết định đưa ra lời mời này.

"Nếu học trưởng muốn đi, có thể đi cùng em không?" Quý Mạc nhẹ giọng hỏi: "Vé này còn có thể xem phim miễn phí ở rạp nhỏ, phòng triển lãm tranh cũng mở cửa tự do." Cậu mím môi một chút rồi bổ sung: "Bạn em nói, lễ hội văn hóa của Viện Nghệ thuật năm nào cũng rất đặc sắc, có rất nhiều anh chị khóa trên còn không xin được vé."

"Tôi từng đi hồi năm nhất rồi, thấy cũng chẳng có gì đặc biệt." Cố Viễn Sâm đáp.

"À... vậy sao ạ?" Giọng Quý Mạc khẽ hẫng đi một chút. "Em chưa từng đi, cứ tưởng sẽ rất thú vị."

"Có lẽ là do tôi không hiểu mấy thứ liên quan đến nghệ thuật." Cố Viễn Sâm nói, ngữ khí không tính là lạnh nhạt, nhưng cũng chẳng mặn mà.

Dù vậy, Quý Mạc vẫn chưa từ bỏ. Cậu lật mặt sau của chiếc vé lại khẽ nghiêng về phía anh: "Nhưng mà... có thể năm nay sẽ thú vị hơn một chút. Em thấy mặt sau có phần giới thiệu, hình như còn bổ sung thêm vài tiết mục mới."

Cố Viễn Sâm ngắt lời cậu: "Quý Mạc, tôi không hứng thú lắm với mấy thứ này. Cậu rủ bạn cậu đi cùng thì hơn."

Những lời còn dang dở của Quý Mạc lập tức nghẹn lại nơi cổ họng. Cậu lẳng lặng cất hai tấm vé trở lại vào túi.

Có lẽ Cố Viễn Sâm không biết, cậu đã bị những người học cùng chuyên ngành cô lập, mà người bạn duy nhất Trần Duệ thì hôm đó cũng đã có hẹn. Hai tấm vé này nếu không thể mời được Cố Viễn Sâm, thì với Quý Mạc mà nói cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Cậu cười gượng một tiếng, đưa tay gãi nhẹ sống mũi: "Vâng."

Nghe thấy ngoài hành lang có tiếng bước chân, Quý Mạc đoán là Từ Phong quay lại, bèn đứng lên nói: "Học trưởng, em về trước nhé."

Cậu vừa đi khỏi, Từ Phong đã bước vào lớp, còn không quên vẫy tay: "Bye bye Quý Mạc~"

Cậu vừa đi vừa lẩm bẩm: "Cậu ấy sao vậy? Nhìn sắc mặt không tốt lắm. Cố Viễn Sâm, cậu lại bắt nạt người ta đấy à?"

Cố Viễn Sâm đặt tập tài liệu xuống, lạnh nhạt hỏi: "Báo cáo của cậu định để tôi sửa hộ lần nữa?"

"Ấy đừng đừng, lần này tôi mà không qua là tiêu thật." Từ Phong bước nhanh tới thần thần bí bí: "À đúng rồi, cho cậu xem cái này!"

Thậm chí cà phê cũng chưa kịp mua, cậu đã hớt hải chạy về. "Bộp", ba tấm vé bị cậu lấy ra khỏi túi đập lên bàn: "Vé vào lễ hội văn hóa của Viện Nghệ thuật! Thế nào? Lợi hại chưa? Cực khó xin đấy!"

Cố Viễn Sâm thấy đau đầu. Từ Phong lập tức vòng tay ôm lấy vai anh, cười hì hì: "Đi không?"

"Không." Anh đáp dứt khoát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!