Tuy nhiên, Lục Trạch An còn chưa kịp "ăn vạ" ở nhà họ Cố tới buổi tối thì đã bị ba Omega của cậu tới tận nơi bắt về.
Lần đầu tiên Quý Mạc gặp ba của Lục Trạch An là Hạ Thần, cậu cứ nghĩ ông sẽ có tính cách giống hệt con trai mình, không ngờ lại là kiểu mỹ nhân lạnh lùng như băng giá. Dù đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng trông Hạ Thần chỉ như mới ngoài ba mươi.
Chắc do giữ gìn tốt. Phong thái của ông cũng rất tao nhã, ăn mặc giản dị trong bộ đồng phục công sở, gương mặt suốt buổi vẫn là biểu cảm nhàn nhạt, như thể đã quá quen với sự nghịch ngợm của con trai. Trước những màn năn nỉ khóc lóc, làm nũng của Lục Trạch An, Hạ Thần gần như không có bất kỳ phản ứng gì.
Ông cứ thế túm cậu ta như xách một con gà con, kéo đi thẳng. Quý Mạc bị bỏ lại đứng đó, nuốt một ngụm nước bọt, thầm nghĩ: Quả nhiên là người nhà của tướng quân Lục, ai nấy đều cảm giác chỉ số chiến đấu không hề thấp.....
Hiện giờ trong nhà họ Cố ngoài dì Lý đến theo lịch để dọn dẹp và người làm vườn đang tỉa cây ngoài sân thì chỉ còn lại một mình Quý Mạc.
Hôm nay là ngày Lục Thu Viễn đi làm, còn Cố Viễn Sâm thì kín lịch học cả ngày.
Quý Mạc hiếm hoi mới có một ngày không có tiết, liền tranh thủ để chuẩn bị bữa tối.
Quý Mạc vốn không xa lạ gì với chuyện bếp núc. Trước kia ở nhà họ Quý, để có thể sống dễ thở hơn một chút, cậu thường xuyên chủ động xuống bếp giúp đỡ. Người giúp việc nấu ăn trong nhà luôn rất quan tâm cậu, làm gì cũng sẵn sàng để cậu cùng tham gia.
Ngày qua ngày, dần dà thành quen, tay nghề nấu nướng của Quý Mạc cũng khá hơn không ít.
Lúc người giúp việc cảm thấy không khỏe, Quý Mạc sẽ thay bà vào bếp.
Sau đó hai người sẽ cùng nhau ăn cơm trong bếp. Nếu may mắn, hôm đó còn được ăn ngon một chút.
Còn chiếc bàn ăn ở sảnh trước... đó mãi mãi là nơi Quý Mạc không bao giờ được bước tới. Chỗ đó thuộc về Quý Mộc
- thiếu gia chính thức, chứ không phải dành cho cậu, một kẻ như kẻ ăn xin, thân phận thấp kém, bị nhét vào nhà họ Quý dưới cái danh "con riêng".
Nghĩ tới đây, Quý Mạc nhìn vào nồi nước đang sôi sùng sục, làn hơi trắng bốc lên nghi ngút. Cậu khẽ mỉm cười.
Dưới ánh đèn ấm áp, nhà họ Cố giống như một bến cảng yên bình giữa cơn gió giông.
Nơi này... có mùi của gia đình.
Trong nồi đang sôi sùng sục là món lẩu hải sản thập cẩm, mùi thơm nồng của gia vị đã lấn át hoàn toàn vị tanh nhẹ của hải sản. Hành lá và tỏi vừa mới cho vào khiến hương vị càng thêm dậy mùi.
Bên ngoài, trên bàn ăn đã bày sẵn mấy đĩa đồ ăn, món nào cũng đầy đặn, hấp dẫn.
Tất cả đều là những món mà Cố Viễn Sâm và Lục Thu Viễn yêu thích. Quý Mạc đã cẩn thận hỏi Lục Trạch An mới ghi nhớ được.
Cậu vẫn luôn tự thấy mình chẳng có sở trường gì đặc biệt, chỉ có thể dùng một bàn ăn đầy ắp chân thành này để báo đáp những ngày qua nhà họ Cố đã đối xử tốt với mình.
Tiếc là hôm nay dì Trương có việc xin nghỉ, nếu không thì cũng có thể cùng ăn, nếm thử một chút tay nghề của cậu.
Lúc Quý Mạc vừa bưng nồi lẩu ra đặt lên bàn, Cố Viễn Sâm cũng vừa vặn về đến nhà.
Anh về sớm hơn Lục Thu Viễn một chút. Vừa bước vào cửa, mùi hương của lẩu hải sản liền ập tới.
"Dì Trương nấu à?" Cố Viễn Sâm nhớ rõ dì Trương vốn không rành các món từ hải sản.
Không ngờ vừa lại gần, người anh thấy lại là Quý Mạc.
Quý Mạc đang vội vàng tháo dây tạp dề, thấy Cố Viễn Sâm bước vào thì luống cuống nắm tạp dề trong tay: "Hôm nay dì Trương xin nghỉ, em có nấu mấy món. Học trưởng, anh có muốn nếm thử không?"
Nói rồi cậu cúi đầu đi bày bát đũa, vành tai đã ửng đỏ, giọng cũng nhẹ nhàng: "Chú Lục vừa nhắn cho em, bảo là hôm nay sẽ về muộn, dặn bọn mình cứ ăn trước. Em đã để phần của chú trong bếp rồi."
Quý Mạc cười bẽn lẽn: "Học trưởng, đi rửa tay rồi ăn cơm thôi ạ."
Dáng vẻ này chẳng khác gì một người vợ mới cưới.
Cố Viễn Sâm đưa mắt nhìn quanh, quả thật không thấy bóng dáng dì Trương đâu. Đối diện với một bàn đầy món ăn như thế, anh bỗng cảm thấy hơi ngại ngùng: "Nếu dì Trương đã xin nghỉ, tôi và cậu ra ngoài ăn chút gì đó là được rồi, lần sau không cần phiền thế này đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!